“Xin ngươi mau cứu sư huynh của ta!” Lăng Linh hốt hoảng túm góc áo của Dạ Dao Quang.

“Hiện tại chỉ có ba người chúng ta hợp lực mới có chút hi vọng sống!” Đại tiểu thư chưa từng trải chuyện đời như Lăng Linh gặp phải chuyện này vô cùng hoang mang lo sợ.

Tay Dạ Dao Quang vươn ra chỉnh lại áo bào, nhìn Lăng Linh nói: “Nếu ngươi muốn sư huynh ngươi bình yên vô sự thì đừng như vậy nữa!”

Nói xong Dạ Dao Quang không thèm nhìn lại, ngón tay dài mảnh khảnh bắt đầu hoạt động, nhanh chóng thu nạp khí ngũ hành.

Lăng Lãng vốn đã chuẩn bị đồng quy vu tận (*) thì lại cảm giác được hai quỷ hồn chạm vào cơ thể hắn, đang chuẩn bị xâm chiếm cơ thể thì đột nhiên hai quỷ hồn đó giống như bị kiềm hãm, sau đó hắn nhìn thấy Dạ Dao Quang xuất hiện, sự tuyệt vọng trong lòng hắn cũng từ từ tiêu tán đi.

Lúc này Lăng Lãng bất chấp vết thương trên người, hai cánh tay lập tức không ngừng giao thoa, thủ pháp mau lẹ không ai có thể nhìn rõ, sau đó một luồng sức mạnh từ thân thể hắn mạnh mẽ bộc phát.

Một hồ lô ngọc được Lăng Lãng treo bên hông giống như đồ trang sức bỗng bay lên, ở trên cao biến lớn gấp vài lần, dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên miệng hồ lô có một luồng khí lạnh lẽo tràn ra, sau đó quỷ hồn cũng bắt đầu xao động phát ra thanh âm the thé.

Hồ lô ngọc nhanh chóng xoay tròn, theo từng vòng xoay của nó quỷ hồn bị hồ lô ngọc hút vào, Dạ Dao Quang thấy vậy cực kì hâm mộ, bảo vật như vậy hiện giờ gần như đã không còn trên thế gian, cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bị Lăng Lãng kích thích, Lăng Linh cũng vội vàng gỡ chuông chiêu hồn xuống kẹp ở hai ngón tay, chuông phát ra từng đợt âm thanh, âm thanh này đối với đám người Dạ Dao Quang rất thanh thúy vui tai nhưng với quỷ hồn thì chính là khúc ca đòi mạng.

Hai huynh muội Lăng Lãng đồng lòng tập trung tấn công, quỷ hồn rất nhanh đã không còn chút sức phản kháng nào.

Tình thế hiện tại đang nghiêng về một phía, bỗng nhiên một ánh sáng xanh lục lóe lên, thoát khỏi sự ràng buộc của Dạ Dao Quang, bỏ chạy về phía Lăng Lãng.

Dạ Dao Quang nhón chân nhảy lên, tay áo tung bay, Thiên Lân từ trong tay áo ẩn chứa khí ngũ hành bay ra, đánh vào sau lưng Lăng Lãng ngăn chặn luồng sáng kia, Thiên Lân ma sát với nó tạo ra tia lửa trông rất chói mắt.

Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn chăm chú, tạo một thủ quyết, Thiên Lân lập tức phân ra làm hai, một trái một phải bảo vệ Lăng Lãng. Lúc này Dạ Dao Quang bay thẳng lên trên cao, tu vi không đủ nên cô cũng không thể dừng lại trên không trung mà chỉ nhảy lên một tán cây cao nhất.

Năm ngón tay ngưng tụ khí ngũ hành kết thành thủ ấn, cánh môi hé mở, mỗi lần niệm chú một chữ, thủ quyết dần dần biến đổi: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiến!”

Mỗi chữ đều tạo thành một bóng màu trắng từ thủ ấn của cô bay ra, từng bóng trắng hiện ra bên cạnh cô, đến khi một chữ cuối cùng hình thành cô cúi xuống rạch một chút ở đầu ngón tay mình, một chuỗi văn tự hóa thành một luồng sức mạnh, tạo thành một chùm ánh sáng trắng bay về phía luồng sáng xanh lục đang bị Thiên Lân vây khốn.

“Ầm!”

Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, quỷ hồn chưa bị Lăng Lãng thu vào trong hồ lô lập tức bị đánh cho hồn bay phách tán, mà luồng sức mạnh đối kháng với chùm sáng trắng kia cũng bị đánh tan.

Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, vừa nhảy xuống mặt đất chân cô như mềm nhũn ra, suýt nữa thì không đứng vững được.

Lăng Lãng trông còn thảm hại hơn cả Dạ Dao Quang, ngay trong lúc quỷ hồn đang tiêu tán hắn đã không chống đỡ được quỳ rạp xuống, hai tay miễn cưỡng gượng lại mới không ngã gục…

“Sư huynh!” Lăng Linh vội vã chạy tới quỳ gối bên cạnh Lăng Lãng, một tay đỡ lấy cánh tay của hắn, một tay móc một viên đan dược từ trong lồng ngực ra đưa đến miệng Lăng Lãng: “Sư huynh, mau ăn đi!”

“Tiểu sư muội… ta không sao!” Lăng Lãng khó nhọc nói, đây là đan dược bảo toàn tính mạng sư phụ đưa cho tiểu sư muội, quý giá vô cùng, nếu hắn dùng mất thì sau này tiểu sư muội lại ít đi một tấm bùa hộ mệnh.

“Sư huynh, huynh mau ăn đi, ăn vào sẽ đỡ hơn nhiều đó!” Lang Linh khóc nức nở cầu xin.

“Sư huynh tĩnh dưỡng hai ngày là được rồi, thu lại đi…”

“Không được, bây giờ huynh phải ăn luôn, huynh không ăn sau này muội sẽ không để ý đến huynh nữa!” Lăng Linh vừa khóc vừa uy hiếp nói.

“Sư muội, ô…”

Lăng Lãng đang định tiếp tục cự tuyệt, Lăng Linh đã bỏ đan dược vào trong miệng chính mình, sau đó tới gần Lăng Lãng, dùng miệng đút đan dược cho hắn.

Lăng Lãng từ nhỏ đã rất thích tiểu sư muội của mình, hắn từng thề rằng cả đời này đều phải bảo vệ nàng, nàng chính là tất cả sinh mệnh của hắn nhưng trước giờ bọn họ chưa từng vượt quá giới hạn chứ đừng nói đến chuyện thân mật như vậy. Ngay cả tay nàng hắn cũng không dám chạm vào, sợ chọc giận tiểu sư muội, sau này nàng sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Không ngờ hôm nay tiểu sư muội ngây thơ yếu ớt ngày thường lại mạnh mẽ đến thế, hắn vẫn ngây ngốc không có một chút phản ứng nào, ngay cả việc tiểu sư muội đưa đan dược vào trong miệng của hắn, hắn cũng không phát hiện ra.

Dạ Dao Quang thật không ngờ cô lại được chứng kiến một màn hương diễm như vậy, bây giờ đi cũng không được, không đi cũng không được, đành phải nhìn lên hồ lô ngọc đang rớt xuống từ trên trời, đưa tay lên thu hồ lô đến gần.

Bên trong hồ lô là mười mấy con quỷ hồn đang nhảy nhót đập phá, muốn phá hồ lô chạy thoát. Thấy vậy, ánh mắt của Dạ Dao Quang trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay cô vừa vận khí lập tức phong ấn hồ lô lại, những quỷ hồn bên trong cũng dần dần yên tĩnh.

Mà ở bên kia, Lăng Linh đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nàng biết mình không lay chuyển được quyết định của sư huynh, sư huynh lại chỉ ăn mềm không ăn cứng, hừm, nàng cũng chỉ là muốn cứu sư huynh…

“E hèm!” Dạ Dao Quang cầm hồ lô ngọc đi đến, nhìn thấy hai người một người thì đang trong trạng thái hóa đá, một người thì chống cằm xấu hổ hận không thể đào lỗ chui xuống đất, cô đành phải ho nhẹ một tiếng phá vỡ khung cảnh ngại ngùng này, tiến lên đưa hồ lô cho Lăng Lãng: “Vật về với chủ!”

Lúc này Lăng Lãng và Lăng Linh mới nhớ ra nãy giờ còn có Dạ Dao Quang ở đây, lập tức mặt của hai người đều đỏ bừng lên.

Dù sao Lăng Lãng cũng là nam nhân nên hắn liền giả bộ bình tĩnh đứng lên, đỡ Lăng Linh dậy, sau đó tiếp nhận hồ lô ngọc trong tay Dạ Dao Quang. Vừa tiếp nhận hắn liền cảm giác được trên hồ lô ngọc dao động một luồng khí khác lạ, sau đó hắn liền trừng mắt khiếp sợ, sức mạnh đang phong ấn hồ lô ngọc này chính là khí ngũ hành!

Dạ Dao Quang không nói gì, hồ lô ngọc này chỉ dựa vào tu vi của Lăng Linh thì không phong ấn được, mà Lăng Lãng thì đã bị thương rất nặng, nếu không phong ấn thì quỷ hồn bên trong sẽ phá nát hồ lô chui ra. Đến lúc đó coi như trận chiến cả ngày hôm nay đều uổng phí, hơn nữa cô tin tưởng cách làm người của Lăng Lãng nên cũng ra tay không chút do dự.

“Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương, hai sư huynh muội chúng ta sẽ khắc cốt ghi tâm!” Lăng Lãng nhận lại hồ lô ngọc, trịnh trọng nói cảm ơn với Dạ Dao Quang.

“Không cần như vậy, lần này hai người cũng là vì ta nên mới bị liên lụy, xem như không ai nợ ai!” Dạ Dao Quang mở miệng nói, dù sao tai họa này cũng do cô và Tôn Lâm Nhi gây ra.

“Làm sao có thể không ai nợ ai, cô nương vốn đã để cho chúng ta rời khỏi đây, nhưng chúng ta lại không chịu đi, nếu không phải là cô nương ra tay cứu giúp có lẽ huynh muội chúng ta cũng không tránh được kiếp nạn này. Chúng ta đã nợ ân tình của cô nương, sau này nhất định sẽ báo đáp!” Lăng Linh tuy có chút kiêu căng nhưng nàng là người tâm tư thuần khiết, ân oán rõ ràng, nàng cũng hiểu được chuyện này chính là bọn họ đã nợ Dạ Dao Quang một ân tình lớn.

***

(*) Đồng quy vu tận: Cùng chết chung, ý nói hành động liều mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play