Ôn Đình Trạm khách khí chiêu đãi, lúc này đã là cuối tháng tư, trong ao sen đã nở đầy những nụ hoa sen xinh đẹp, hồ nước trong vắt, lá sen xanh ngắt duyên dáng yêu kiều, một làn gió thổi tới khiến nụ hoa lay động.
Đình nhỏ được hồ nước bao quanh, rèm che bằng lụa mỏng màu xanh nhạt khẽ rung động, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đun nước pha trà.
Nghĩ đến hai chữ này, Nhạc Thư Ý không khỏi cười lạnh, khẽ mở miệng nói: “Ta dạy học hơn hai mươi năm, gặp được vô số người, những người thông minh cũng nhiều vô kể nhưng lại chưa có ai khiến ta nhìn không thấu giống như Ôn Đình Trạm đại nhân.”
“Có thể được phò mã khen thưởng chính là vinh hạnh của hạ quan.” Nhạc Thư Ý hiện giờ đã không còn chức quan gì, Ôn Đình Trạm tất nhiên sẽ xưng theo địa vị phò mã của ông ta.
Chẳng hiểu vì sao Ôn Đình Trạm chỉ xưng hô một cách bình thường lại khiến Nhạc Thư Ý cảm thấy nhục nhã. Ông trở thành phò mã thì đáng để bị thiếu niên này khinh thường sao? Mười mấy năm qua ông luôn cẩn thận làm việc, cho tới bây giờ việc ông có thể có được quyền cao chức trọng cũng là do ông tự mình đạt được, chưa bao giờ dựa vào danh xưng phò mã kia.
“Ôn đại nhân, ta đã từng đắc tội gì với cậu sao?” Nhạc Thư Ý thẳng thắn nói, ông thật sự không nhìn thấu thiếu niên này.
“Ta và phò mã là người xa lạ, tại sao lại có chuyện đắc tội được?” Ôn Đình Trạm có chút kinh ngạc.
“Nếu đã như thế vì sao Ôn Đình Trạm lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” Ánh mắt Nhạc Thư Ý vô cùng bình tĩnh.
“Hạ quan không biết tại sao phò mã lại nói ra lời này.” Hai tay Ôn Đình Trạm vẫn giấu trong ống tay áo, mặc dù không phải là ngồi quỳ nhưng vẫn có phong thái nho nhã vô cùng. Phía sau lưng cậu là hồ sen, những nụ hoa sen đang chập chờn lay động trong gió, ánh mặt trời chiếu lên lá sen, thật sự là cảnh đẹp như tranh.
“Ôn đại nhân hành sự cẩn thận, ta vô cùng bội phục, tuy ta không tìm được bất kì chứng cứ nào nhưng ta tin tưởng vào phán đoán của mình.” Nhạc Thư Ý nói tiếp:
“Tuy ta không nhìn thấu Ôn đại nhân, nhưng ân oán thì phải tính rõ ràng, thưởng phạt phân minh. Tiểu nữ có lẽ không thích hợp với Ôn đại nhân, nhưng chúng ta cũng chưa từng có ân oán gì, ta không nghĩ ra vì sao Ôn đại nhân lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy trừng phạt tiểu nữ?”
“Hay cho câu dùng sai cách để bày tỏ lòng yêu thích…” Ôn Đình Trạm khẽ nhếch môi:
“Phò mã, coi như là lệnh thiên kim dùng sai cách, nhưng nếu Trạm không sớm phát giác ra thì sẽ có hậu quả gì?”
Nhạc Thư Ý lập tức nghẹn họng không nói được gì. Ôn Đình Trạm bây giờ chính là thần tượng trong lòng đám văn nhân kia, bây giờ mới chỉ là lúc bắt đầu sự nghiệp, nếu ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy xảy ra chuyện thì chỉ sợ…
“Sự yêu thích của lệnh thiên kim suýt chút nữa khiến Trạm thân bại danh liệt, không còn gì cả, Trạm dùng phương thức của nàng trả lại cho nàng thì sai chỗ nào?” Đôi mắt đen láy của Ôn Đình Trạm tràn ngập sự lạnh lùng:
“Hơn nữa, trên thế gian này nữ tử xứng đáng cho Trạm tha thứ tất cả chỉ có một người, trừ nàng ra, những người con gái khác trong mắt Trạm đều không khác gì nam tử. Trạm cũng sẽ không vì bọn họ là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình, nhân từ nương tay. Thế gian này có biết bao nữ nhân ẩn mình trong bóng tối nhưng thật ra còn tàn nhẫn hơn so với nam tử, chỉ có điều họ luôn tự cho mình là đúng. Nam tử lại cho rằng bọn họ mềm yếu nên mới có những chuyện nhi nữ tình trường, anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”
Nhạc Thư Ý nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt, cậu không hề xem thường nữ nhân nên sẽ không mang tấm lòng của nam tử đi thương hoa tiếc ngọc, vì vậy cậu có thể hạ thủ tàn nhẫn với tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Tại sao trên đời này lại có nam tử có cách nghĩ kì quái như vậy?
“Ngày đó trong tiệc rượu Trạm đã nhắc nhở lệnh thiên kim nhưng lệnh thiên kim vẫn cố tình làm ra chuyện ở Quốc Tử Giám, nếu Trạm lại tiếp tục buông tha nàng, chẳng phải nàng sẽ nghĩ Trạm không đành lòng xuống tay với nàng hay sao? Ôn Đình Trạm ta vĩnh viễn sẽ không vì nữ nhân khác mà khiến nữ nhân trong lòng ta không vui. Phò mã và công chúa quen biết trong hoàng thất, tất nhiên không thể trải nghiệm được tình thâm nghĩa trọng giống như Trạm và thê tử...”
Lời nói của Ôn Đình Trạm khiến Nhạc Thư Ý chấn động, ông ngẩng đầu nhìn nụ cười đầy thâm ý của Ôn Đình Trạm, trái tim ông đột nhiên đập mạnh. Dường như ông hiểu ra chuyện gì đó, ông bình tĩnh nhìn Ôn Đình Trạm xem có thể nhìn ra chút ý đồ gì không, nhưng đáng tiếc ánh mắt Ôn Đình Trạm vô cùng tĩnh lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT