"Đi thôi, ngươi chỉ có thời gian mấy ngày." Dạ Dao Quang nhìn A Lâm đã ra khỏi cửa nhà cũ Ngụy gia lại đột nhiên quay đầu trước xe ngựa, nhẹ giọng dặn dò cô.

Ô Bách Thiện có thể giúp A Lâm tránh được ánh sáng mặt trời mỗi ngày nhưng cũng sẽ để lộ sự tồn tại của nàng. Sau bảy ngày, nàng đương nhiên sẽ phải nhận sự xét xử của lẽ trời, rốt cuộc là kết cục như thế nào Dạ Dao Quang cũng không biết, cũng may cha mẹ của A Lâm không hề rời khỏi huyện Vạn An nhưng là lại chuyển đến trấn Phù Dung, cách Ngụy gia cũng phải một ngày đi đường, thời gian dư dả.

“Dao Dao, nàng kêu ta thu dọn hành lý làm gì?” Vừa tiễn Ngụy Lâm và A Lâm xong, Ôn Đình Trạm đi một chiếc xe ngựa tới, vén rèm xe hỏi Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhảy lên xe ngựa, chỉ nói với Tiết Đại đang đánh xe: “Theo Ngụy Lâm đến trấn Phù Dung.”

Tiết Đại không có người thân cũng chẳng có quê hương, hắn quay về dọn dẹp một số đồ cần thiết, chào hỏi mọi người, vừa hay nhìn thấy Ôn Đình Trạm mang theo Kim Tử đi thuê xe ngựa bèn tiến đến hỏi han, biết đó là sự phân phó của Dạ Dao Quang liền đi cùng, lại đúng lúc hắn biết đánh xe ngựa nên Ôn Đình Trạm chỉ thuê xe.

“Chúng ta cũng đi trấn Phù Dung?” Ôn Đình Trạm nghi hoặc.

“Đã vậy thì sao không đi cùng Ngụy huynh luôn?”

"Việc còn chưa xong, sao muội có thể không đi theo?” Dạ Dao Quang nằm nghiêng trên xe ngựa, một tay chống đầu, tay kia cầm một miếng bánh ngọt từ đĩa điểm tâm lên: “Chúng ta tự đi không phải càng thuận tiện, càng tự do hơn hay sao?”

Chuyện của A Lâm cô đã không nhúng tay vào nữa thì cũng không có lý nào mà trước khi mọi chuyện kết thúc cô không đi theo, đây không phải cách làm việc của cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm thế nào? Cô không đi theo nhóm người Ngụy Lâm chỉ vì muốn có thêm chút không gian mà thôi, cùng nhau hành sự khó tránh khỏi phải bận tâm nhiều điều, ví dụ như cô muốn dừng lại hoặc đi dạo chẳng hạn, cũng đều phải chào hỏi nhau, hà tất gì phải trì hoãn hành trình của bọn họ?

Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang nói như vậy cũng không truy hỏi nữa mà cầm một quyển sách lên, dựa vào cửa sổ trong xe ngựa lẳng lặng lật xem. Dạ Dao Quang lại nhắm mắt nghỉ ngơi, Kim Tử gần đây rất mê bắt chước, nó cũng tìm một vị trí bắt chước động tác của Dạ Dao Quang.

Sau một ngày lắc lư, hai nhóm người đều gió yên sóng lặng lần lượt tiến vào trấn Phù Dung. Trấn Phù Dung mặc dù chỉ là một trấn nhưng cũng thuộc huyện Vạn An, suy cho cùng là một thị trấn, sự phồn hoa của nó đương nhiên có thể so sánh được với những thành trấn khác.

“Dạ cô nương, thiếu gia đã chuẩn bị phòng cho cô nương và Ôn công tử rồi, mời hai vị đi theo tiểu nhân.” Hai người vừa vào cổng thành đã có người cầm đèn lồng của Ngụy gia tiến lên nghênh đón.

Dạ Dao Quang nghĩ Ngụy Lâm cũng không phải là tên ngốc chỉ biết đọc sách. Hắn ta vẫn rất thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, đặc biệt là việc đưa bọn họ đến một biệt viện. Đây là một biệt viện nhỏ đơn độc, hơn nữa vừa vào cửa Dạ Dao Quang liền phát hiện phong thủy ở đây cũng khá tốt. Trong biệt viện có hai a hoàn và ba đầy tớ hầu hạ, bọn họ rửa tay là có thể ăn cơm.

Sau khi ăn no, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trò chuyện một lát, lại trêu chọc Kim Tử một chút rồi mới tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngay lúc cô định thổi tắt nến lên giường nằm, cô liền nhìn thấy ngọn lửa sau khi bị cô nhấc cái chao đèn ra không hiểu sao lại đổ, nó biến thành một màu xanh lam kỳ dị khiến người ta khó nắm bắt, khiến ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngưng lại.

“A!” Kim Tử vốn nằm trên giường nhìn thấy Dạ Dao Quang nhảy ra từ cửa sổ bèn lập tức xốc chăn lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ôn Đình Trạm vừa để sách xuống định đi ngủ, mặc dù không thấy Dạ Dao Quang nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của Kim Tử, ngay lập tức chạy theo ra ngoài.

Đã canh hai rồi (từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ), ngoài đường đã rất vắng vẻ. Ở thời cổ đại, trừ khi là ngày hội đèn lồng, nếu không thì cơ bản là không có người sống về đêm, trừ các thanh lâu ra thì vào canh hai ai cũng đều đã đi ngủ cả.

Dạ Dao Quang đứng trong con phố dài, hầu hết các khách trạm đều đã đóng cửa, chỉ còn vài cái khách trạm còn mở cửa. Thiên Lân trên người cô đã bắt đầu chuyển động liên tục, điều này cho thấy suy nghĩ của cô không hề sai, quanh đây chắc chắn có chỗ không sạch sẽ, chỉ có điều thứ này ẩn núp không giống bình thường.

Cô đi chậm lại, mặc dù không khoác áo khoác ngoài nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, có thể che được làn váy bồng bềnh như cánh hoa trong nước khi cô đi lại, làn váy vốn lay động nhẹ nhàng đột nhiên bị một trận gió thổi tới, gió thổi khiến làn váy cô tung bay.

Dạ Dao Quang lập tức nhảy lên, tức khắc cảm nhận được một cơn gió lạnh quét qua người. Cô vung tay lên bắn chùm tia sáng mờ trong tay ra ngoài, Thiên Lân phát ra tiếng kêu lảnh lót giữa không trung, bay về phía làn sương mù bất thường chỉ cô nhìn thấy được trong hư không, trong nháy mắt khi xuyên qua làn sương mù kia, nơi đó rõ ràng xuất hiện một hình bóng dữ tợn. Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm con quỷ có hình dáng tương đương một đứa trẻ năm sáu tuổi, khuôn mặt trắng xanh, mắt màu đỏ máu.

Con tiểu quỷ bị Thiên Lân của Dạ Dao Quang đè xuống đất. Dạ Dao Quang bước nhanh về phía trước. Nhưng khi cô sắp đến gần lại nhạy cảm bắt được nụ cười quái dị xẹt qua đôi mắt màu đỏ máu của con tiểu quỷ, cô dừng chân lại. Nhìn thấy người con tiểu quỷ bỗng nhiên bị xé thành hai mảnh, sau đó một móng vuốt quỷ nhanh chóng vươn ra từ người con tiểu quỷ, tấn công về phía Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhanh chóng nghiêng người, lật cổ tay lại, một lá bùa đã trượt vào lòng bàn tay cô, khi cô định dán nó lên người con tiểu quỷ thì có hai người từ trong khách trạm đi ra, cả hai người đều mặc y phục gấm hoa, một người say bí tỉ dựa vào người người kia.

“Thuấn Vũ, ngươi xem, nha đầu đứng trên đường kia còn say hơn ta...” Người đàn ông say rượu nhìn Dạ Dao Quang đứng trên đường thể hiện võ nghệ như đang làm xiếc, không khỏi cười ra tiếng. Người không nhìn thấy quỷ là hắn lại tránh khỏi sức nâng đỡ của người đàn ông, bước những bước chân lảo đảo về phía Dạ Dao Quang: “Tiểu nha đầu, muộn thế này rồi cũng không có ai xem ngươi biểu diễn, ta tới cổ vũ cho ngươi...”

Nhìn thấy móng vuốt quỷ trước mặt mình tung chiêu nhanh chóng đánh về phía người đàn ông say, Dạ Dao Quang tung người một cái bay vọt đi. Dạ Dao Quang tức giận trong lòng, căn bản không ngăn móng vuốt quỷ kia mà là vung tay áo lên, dán tấm bùa vào eo người đàn ông say, khi Dạ Dao Quang niệm thần chú, tấm bùa lóe sáng lên, móng vuốt quỷ kia dường như bắt phải lửa, bị hòa tan rồi mạnh mẽ rụt lại.

Lúc này Dạ Dao Quang đã bay vọt đến trước mặt người đàn ông say rượu. Nhìn thấy móng vuốt quỷ lại duỗi ra từ phía sau người đàn ông, Dạ Dao Quang không chút suy nghĩ định đá bay người đàn ông say rượu, chân vừa đưa ra lại bị một chân khác duỗi ra cản lại.

Dạ Dao Quang không kịp nhìn xem ai quấy rối, lòng bàn tay cô chứa đầy khí ngũ hành, một phát đã bắt được người ngăn cản mình, cứng rắn khống chế rồi đánh bay hắn ta, người đàn ông say rượu được cô bảo vệ sau lưng cũng theo hắn ta bay ra ngoài làm đệm lưng cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play