Lý tưởng tươi đẹp bao nhiêu thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu.
Bởi vì Nhạc Thư Ý vẫn luôn nghĩ đến người con gái khác nên trong lòng hổ thẹn, đối xử với Nguyệt Cửu Tương rất tốt. Có thể nói ngoại trừ tình yêu, mọi thứ Nhạc Thư Ý đều cho Nguyệt Cửu Tương. Nguyệt Cửu Tương là một phụ nữ, một bà mẹ đã có con, đối mặt với Nhạc Thư Ý, cha của con nàng, sao nàng không động lòng cho được? Do đó, nàng sống ba năm hạnh phúc nhất đời mình.
Mãi đến năm con của bọn họ ba tuổi, sau ba năm giữ đạo hiếu, Nhạc Thư Ý đi thi Hội lần nữa, quả nhiên đỗ Trạng nguyên, nhưng trong tiệc mừng ngự ban, hắn gặp lại người con gái kia. Lúc này hắn mới biết được biểu muội của phủ Tổng đốc là Ấp Đức quận chúa đang dưỡng bệnh ở Thịnh Kinh, chính là con thứ ba của thái tử điện hạ.
Nhạc Thư Ý vốn muốn tránh né Ấp Đức quận chúa, lần nữa nhắc nhở mình đã có gia đình, còn có hai con vô cùng đáng yêu nhưng Ấp Đức quận chúa vừa mới thủ tiết không chịu buông tha hắn. Quyền thế của Ấp Đức quận chúa sao có thể đánh đồng với người mới vào đế đô như Nhạc Thư Ý? Hắn tham gia bất kì yến tiệc nào đều gặp phải Ấp Đức quận chúa. Sau này, sau một bữa yến tiệc, Nhạc Thư Ý say rượu rồi xảy ra quan hệ với Ấp Đức quận chúa, lúc đó Ấp Đức quận chúa kể khổ với Nhạc Thư Ý nói xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhạc Thư Ý cứ vậy mà nghe theo, đồng thời hắn hoàn thành lời hứa với thê tử, nói chuyện này cho thê tử biết, hy vọng được tha thứ. Vì tránh chạm mặt Ấp Đức quận chúa, sau khi Nhạc Thư Ý được tiên hoàng ban thưởng liền thỉnh cầu được ra khỏi cung.
Trong lá thư cuối cùng Nguyệt Cửu Tương nhận được, Nhạc Thư Ý nói bệ hạ đã cho phép hắn ra ngoài, kêu nàng chăm hai con chờ hắn về. Nguyệt Cửu Tương một mực chờ đợi, chỉ đợi được thư bỏ vợ của Nhạc Thư Ý, thì ra Ấp Đức quận chúa đã mang thai cốt nhục của hắn...
Lúc đó thế giới của nàng đều sụp đổ, nhưng còn hai đứa con thơ đang chờ nàng nuôi nấng, nàng không thể gục ngã. Sau quãng thời gian phụ mẫu qua đời rồi đến nhà ngoại, nàng đã tự ép mình phải kiên cường. Nàng bỏ quên trái tim tan vỡ kia, một lòng nuôi hai đứa bé, lập tức rời khỏi nơi khiến bản thân đau lòng này.
Ba tháng sau, không biết Nhạc Thư Ý làm thế nào mà tìm được tung tích của nàng, sai người đưa năm ngàn lượng bạc cho nàng. Nguyệt Cửu Tương không có gì cả chỉ có cốt khí, cho dù cuộc sống rất khổ cực nhưng nàng không cần một đồng nào từ người đàn ông này. Bởi vì lúc chuyển nhà, nàng đã đổi họ cho hai đứa bé, chúng họ Nguyệt, không phải họ Nhạc.
Nàng đuổi người đưa tiền ra ngoài, vốn cho rằng thể hiện sự quyết tâm này, từ nay về sau cắt đứt quan hệ.
Nhưng một tháng sau, tai họa ập xuống đầu nàng. Nàng vĩnh viễn không quên được, nhóm người kia dùng hai đứa bé ép nàng viết thư tuyệt tình theo ý chúng cho Nhạc Thư Ý, vĩnh viễn không quên được sau khi chúng lấy được thư, hai đứa con sống sờ sờ ngã chết ngay trước mặt của nàng, vĩnh viễn không quên được nhóm người kia thấy nàng phát điên thì bỏ đi. Một đám ăn mày xông vào nhà nàng, chà đạp nàng đến chết…
Nghe đến đó, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng hiểu oán khí ngút trời của nàng từ đâu mà đến. Không chỉ có cô, ngay cả Nguyệt Cửu Tương cũng biết, làm ra loại chuyện như vậy tất nhiên là Ấp Đức quận chúa năm đó, Ấp Đức công chúa bây giờ.
Công chúa cao ngạo, không tha cho việc chiếm mất trung nhân của nàng ta nên mới xuống tay độc ác, dùng phương thức này nói cho Nguyệt Cửu Tương biết, nàng còn ti tiện hơn cả gái bán hoa cấp thấp ở lầu xanh. Cũng có lẽ vì trả thù nỗi đau khổ mà năm xưa Nhạc phu nhân đã đem tới cho nàng ta, bất luận như thế nào, Dạ Dao Quang cũng căm phẫn tột cùng vị Ấp Đức công chúa lòng đầy đố kị này.
Kể xong chuyện, trời đã sắp sáng, Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn Âm châu trong tay và hai đứa trẻ bên cạnh Nguyệt Cửu Tương. Cô bước lên mấy bước, đưa Âm châu cho Nguyệt Cửu Tương.
Nguyệt Cửu Tương ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang, không hiểu ý đồ của Dạ Dao Quang.
“Chuyện của cô liên quan đến công chúa đương triều, ta chẳng biết lúc nào mới có thể hóa giải giúp cô. Nhưng nếu ta đã biết, ta sẽ tận lực thử một lần, để cho bà ta chịu báo ứng.” Dạ Dao Quang nói:
“Trước khi mọi chuyện được giải quyết, cô ở lại đây đi, nhưng cô phải đồng ý với ta, bất luận là người tốt hay xấu, đều không được làm hại tính mạng người vô tội. Chúng ta không phải ông trời, không có quyền thay trời hành đạo, phán sự sống chết của người khác. Có thể cứu người, cũng có thể nghiêm phạt kẻ ác, nhưng không được giết người.”
Dạ Dao Quang cũng muốn mang Nguyệt Cửu Tương đi, như vậy cô sẽ yên tâm hơn. Thế nhưng Nguyệt Cửu Tương dùng Âm châu tu luyện, tu vi đã tăng mạnh, chỉ sợ Thiên Lân không chịu nổi. Không cho Nguyệt Cửu Tương vào trong Thiên Lân, Dạ Dao Quang mang đi theo thế nào đây?
“Cô thật sự muốn giải oan cho ta?” Nguyệt Cửu Tương không thể tin được.
“Ai bảo ta không bỏ được thói xen vào việc của người khác, ghét ác như thù.” Dạ Dao Quang bất đắc dĩ nói.
“Vậy, ta đi với cô.” Ngữ khí Nguyệt Cửu Tương kiên định, nàng phải tận mắt nhìn thấy kết cục của kẻ thù rồi mới tiêu tan.
“Sao ta có thể mang cô đi được.” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Âm khí, oán khí, lệ khí của cô đều quá nặng, ta không thể mang cô theo trên người, trên người ta cũng không có pháp khí có khả năng chịu được. Tử Linh châu của ta sẽ thôn tính cô.”
Tử Linh châu không kiêng ăn mặn, chỉ cần là năng lượng, dù là gì đi nữa nó đều hấp thụ.
“Âm châu có thể chứa được ba mẹ con ta.” Nguyệt Cửu Tương nói.
“Ta không thể nhận Âm châu.” Âm châu âm khí cực độ, sẽ làm mất cân bằng khí ngũ hành trong người người tu hành như cô. Nhưng nếu Âm châu không nhận cô làm chủ, mượn Âm châu khống chế Nguyệt Cửu Tương, nếu đem Nguyệt Cửu Tương tới Đế đô, nhìn thấy kẻ thù, chỉ sợ Nguyệt Cửu Tương chưa chắc đã khống chế được chính mình. Nếu Nguyệt Cửu Tương bạo phát, tạo sát nghiệt, e rằng cô sẽ bị gán tội danh đồng lõa mất.
Sau một hồi suy nghĩ, Dạ Dao Quang quyết định tin Nguyệt Cửu Tương một lần, trả lại Âm châu cho nàng, để nàng ở lại đó, dựa vào Âm châu để duy trì thần hồn không tan, không đi hại tính mạng của người khác.
“Nhưng ta không muốn bị nhốt ở đây.” Nguyệt Cửu Tương thấp giọng nói:
“Nếu không ta sẽ không thể đồng ý với cô không làm hại đến mạng người.”
“Nhốt?” Dạ Dao Quang chợt nghĩ đến điều này. Tu vi của Nguyệt Cửu Tương đã như thế, hoàn toàn có năng lực đi tìm người báo thù, vì sao còn ở lại đây? Nghe thấy Nguyệt Cửu Tương nói như vậy, Dạ Dao Quang cẩn thận cảm nhận năng lượng bốn phía, mới phát hiện có năm lá bùa được chôn dưới gốc cây hòe. Dạ Dao Quang dùng Thiên Lân tìm ra vị trí của bùa, mấy lá bùa này mặc dù đã gần hai mươi năm nhưng vẫn mới tinh như cũ, bởi vì xung quanh nó có ánh sáng màu tím lúc ẩn lúc hiện.
Năng lực của người chế bùa này còn cao hơn cô, sợ rằng tu vi cũng cao hơn nữa. Công chúa hoàng thất mời được vài người có tu vi cũng không phải việc khó, chỉ là không biết người chế bùa này bị lợi dụng hay là cá mè một lứa với Ấp Đức công chúa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT