Yêu, quỷ còn có tốt xấu, nhưng ma tuyệt đối không thể có tốt. Vì chúng nó là linh hồn con người hay yêu quỷ nhập vào ma đạo. Một khi tiến vào con đường ma đạo thì phải là ma tu. Tính tới bây giờ, ma tu là phương pháp tàn khốc và đẫm máu, là tà đạo! Chính tà không thể cùng tồn tại, sao cậu có thể để đến một ngày mình và Dạ Dao Quang rút đao tương tàn.

Thay vì về sau khiến cô khó xử, dứt bỏ, thống khổ hay rời xa, cậu thà chết ở chỗ này.

"Ha ha..." Ma quân cười to giễu cợt: 

"Ta thấy ngươi không giống người thường, có thể chịu được nóng lạnh giày vò ở Âm Dương cốc ba năm với máu thịt trên người, có thể gạt bó ý định của ta với Dương châu ra khỏi lòng, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Nhưng chẳng qua chỉ vì tình nhi nữ phàm phu tục tử của thế gian trói buộc."

Ma quân giễu cợt, Ôn Đình Trạm hờ hững, cũng lười cãi lại.

Thấy vậy, Ma quân càng sinh thêm hứng thú: "Ngược lại ta rất hiếu kỳ, một người phàm sao lại bị Phiêu Mạc Tiên tông nhốt ở đây? Tuy Phiêu Mạc Tiên tông ra vẻ đạo mạo nhưng cũng không đến nỗi dùng Âm Dương cốc để làm khó một người phàm. Bây giờ mới biết, ngươi vì tình mà bị liên lụy. Nói vậy ắt hẳn là từ miệng phu nhân đắc tội với Phiêu Mạc Tiên tông, Phiêu Mạc Tiên tông lại không làm gì được nàng nên mới nhốt ngươi ở chỗ này. Ngươi nghĩ cho nàng, vì nàng mà nhận hết khổ cực, nàng có biết không? Nếu nàng biết được, sao không tới cứu ngươi? Nếu nàng không biết, ngươi thật là một kẻ đáng thương." 

Ôn Đình Trạm vẫn làm lơ.

Từ trước đến nay, Ma quân chưa từng gặp người ngoan cố không chịu thay đổi như vậy, lòng bị Ôn Đình Trạm làm cho bức bối khó chịu. Dù nói thế nào cũng không nổi nóng lại thản nhiên khơi mào lửa giận hừng hực nhưng lại không trút ra được.

Bị nhốt ở đây gần hai ngàn năm, thân thể đã trải qua một ngàn năm bị thiêu từng lớp nứt nẻ, kết vẩy, bong ra, lớp thịt mới còn chưa mọc xong, lại bị phong tỏa đến cực hạn. Rét buốt hành hạ người hắn từng ngày, từng ngày một. Cuối cùng, hắn không chịu nổi phát nổ chết, buông tha cho thân thể mình, mượn linh khí của Âm Dương cốc cất giữ thần thức. Chỉ có thần thức mới không cần nhận sự giày vò có thể bức điên yêu ma như vậy! 

Hắn vẫn luôn đợi chờ, chờ một cơ hội để thoát ra, thì lại phát hiện thần thức của hắn đã ỷ lại vào sự che chở của linh khí cực âm hay cực dương đậm đặc, ngày rời đi rất nhanh đã tan mất. Nhưng chờ hơn ngàn năm mà chỉ chờ được một con yêu quái, lại là một con yêu quái vì yêu mà vào đây.

Vất vả lắm hắn mới chờ được một người đến. Ban đầu hắn không xem trọng tên người phàm này, mãi đến khi tên người phàm đó cắn răng cứng rắn vượt qua ba tháng, hắn mới đưa mắt nhìn thẳng cậu. Tên người phàm này vậy mà lại có không ít người quan tâm. Trên người chẳng những mang theo pháp khí ngàn năm - Dương châu, còn có người lấy pháp khí bồi dưỡng Huyết Phượng Nhãn cho cậu làm pháp bảo để chống cự Âm Dương cốc. Xem ra người phàm này có lai lịch khác thường, thật ra hắn không có hứng thú với người phàm này nhưng lại hứng thú với pháp bảo chí dương - Dương châu. Vật này chắc chắn có thể chịu được thần thức của hắn, dựa vào nó để thoát ra không phải là chuyện viển vông.

Vốn tưởng đối phó một phàm nhân sẽ dễ dàng nhưng lại không ngờ lòng đề phòng của tên người phàm này mạnh như thế, không cho hắn bất kì cơ hội nào để thừa cơ xâm nhập vào. Đáng ghét nhất là Dương châu trở thành pháp bảo huyết mạch tương thông, không phá được lòng phòng bị của người này, hắn sẽ không vào được Dương châu. 

Thấy Ôn Đình Trạm dường như vô cùng tin tưởng phu nhân của mình, tình ý thắm thiết, Ma quân không định tiếp tục gây chia rẽ nữa, mà chuyển tâm tư nói:

"Xem ra tình cảm với phu nhân ngươi còn kiên cố hơn cả kim loại. Đã vậy, lẽ nào người không nghĩ đến nàng ấy là người tu luyện, tuổi thọ dài tới khoảng năm trăm tuổi. Nếu phi thăng thành tiên thì sẽ trường sinh bất tử. Mà ngươi chỉ là người thường, có thể nhìn nàng được bao lâu? Ngươi bằng lòng khi ngươi đã thành một đống xương trắng, nhưng nàng vẫn trẻ trung không già như trước sao? Đợi đến lúc ngươi chết đi, nàng có thể thương nhớ ngươi được bao lâu chứ? Mười năm? Hai mươi năm? Ký ức về ngươi cuối cùng cũng sẽ trôi theo năm tháng. Đến khi đó, nàng chắc chắn sẽ tìm người khác để bầu bạn. Nàng ắt hẳn sẽ rút được bài học, không chừng sẽ tìm một đạo lữ, cùng ở cùng tu luyện với nhau, phi thăng thành tiên rồi trở thành một đôi thần tiên quyến lữ trọn đời."

Không thể không nói, lời này của Ma quân đã đâm trúng nỗi đau trong lòng Ôn Đình Trạm. Mặt của cậu trở nên lạnh lùng. Từ trước đến nay cậu đã dùng đủ mọi cách mà cũng không thể vượt qua được nỗi đau này. 

Từ đầu đến cuối, Ma quân không quên công kích lòng phòng bị của Ôn Đình Trạm, thấy lòng Ôn Đình Trạm dao động, lập tức không ngừng cố gắng dụ dỗ:

"Đây là tu luyện chính thống đó. Chẳng những thấy được linh căn, mà còn thấy được cơ duyên. Có vài người có linh căn đầy đủ nhưng họ thiếu số mệnh trời định như ngươi. Nhưng ma tu khác biệt, chỉ cần ngươi suy nghĩ, chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi có thể nhập ma. Ma tu cũng có thể trường sinh, có thể làm trời đất biến đổi, khiến chư thần sống trong sợ hãi. Tu luyện có gì tốt, rất nhiều hạn chế, chỉ một sơ sẩy trái với điều thiện cũng không thể chết yên ổn, ngược lại còn bị ông trời ghi lại! Ma tu không giống thế, ngươi có thể làm theo ý mình, cố ý làm bậy. Chỉ cần ngươi đủ năng lực thì có thể thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!"

Không thể phủ nhận, Ôn Đình Trạm dao động trong nháy mắt. Ngay lúc này thời điểm lạnh nhất trong đêm cũng đến, một luồng khí lại bay vào đầu óc cậu. Cậu lập tức tỉnh táo, cảm nhận được thần thức của Ma quan lại muốn công kích vào Dương châu của cậu thêm lần nữa. Ôn Đình Trạm vội bảo vệ cánh cửa lòng mình. 

"Ta quả thật muốn ở cùng nàng đời đời kiếp kiếp, mãi không rời xa. Nhưng nếu ta nhập ma, đừng nói đến một đời, đó là tự ta cách xa nàng suốt đời." Ôn Đình Trạm mở mắt thản nhiên nhìn Ma quân.

"Nếu vì ngươi không chịu được giày vò rơi vào ma đạo mà từ bỏ ngươi thì nàng đối với ngươi cũng không hơn gì mấy." Ma quân cười nhạt.

"Nếu ta nhập ma, nàng sẽ không bỏ rơi ta." Tia sáng hiền hòa trong mắt Ôn Đình Trạm tựa như ánh sáng óng ánh. 

"Nàng sẽ cố sức cả đời, xóa đi ma tính thay ta, đến lúc đó chắc chắn phải trải qua muôn vàn nguy hiểm. Mà ta không nỡ để nàng chịu chút khổ sở nào. So với đau khổ sau này mà nàng có thể phải chịu để tẩy sạch ma tính cho ta, thì dù muốn ta chịu khổ ở đây năm mươi năm, ta cũng không chùn bước."

"Năm mươi năm? Nói không chừng ngươi đã thành người chết, mà nàng sẽ quên ngươi rất nhanh, lấy thêm người ở ngoài về ôm ấp!" Ma quân hừ lạnh nói.

Ôn Đình Trạm không nói tiếp, cậu hơi cụp mắt. 

Ban đêm, Âm Dương cốc hình thành từng làn khí lạnh buốt màu lam nhạt giống như ánh trăng lạnh như băng, soi sáng khuôn mặt đầy vết thương của cậu, nhưng lại không dữ tợn chút nào, trái lại còn dịu dàng như được đắp một lớp lụa mỏng.

"Nếu ngươi hỏi ta, nếu ta không thể làm bạn bên nàng, nàng gả cho người khác ta có để ý không." Thu ánh mắt màu lam vô cùng trong trẻo lại, giọng cậu nhẹ nhàng từ từ nhưng không chậm chạp:

"Ta tất nhiên sẽ để ý. Giờ nghĩ đến ta cũng muốn chém người đàn ông kia thành ngàn mảnh. Nhưng nếu có một ngày như vậy thật, ta thà rằng nàng vượt ra khỏi đau đớn khi mất đi ta, đón nhận thêm một người tốt khác có thể tốt với nàng như ta. Ta và nàng biết rõ không thể là mãi mãi, ta lại ép nàng ở lại, ta đã ích kỷ để nàng chịu đau khổ sinh li tử biệt với ta, sao còn có thể ích kỷ để nàng nhớ đến ta đời đời kiếp kiếp?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play