Có ân oán với Mật Nhược tộc, Dạ Dao Quang cũng không thể làm gì được. Bị Hàm Nhược nguyền rủa cũng không phải là mong muốn của cô, nếu cô có thể lựa chọn, không có Tử Linh châu hoặc không có nguyền rủa, thà rằng cô không cần Tử Linh châu. Nhưng Hàm Nhược không cho cô có quyền được lựa chọn phải cùng với Hàm Ưu không chết không thôi. Vì sinh tồn, cô chỉ có thể đâm thanh kiếm về phía Hàm Ưu, cùng với chuyện Hàm Ưu thống trị Mật Nhược tộc, cô chỉ có thể trừ bỏ Hàm Ưu. Cô dùng hết khả năng để không làm hại đến quá nhiều người vô tội trong Mật Nhược tộc.
"Chàng không sợ nuôi lớn dã tâm của ông ta, chàng sẽ không khống chế được sao?" Bỏ qua chuyện phiền lòng, Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
"Dao Dao chưa từng có lòng tin với ta sao?" Giọng nói bình thản lại bộc lộ sự điên cuồng vô tận:
"Ta dám nuôi thì sẽ không sợ bị ông ta cắn ngược lại một cái."
Dạ Dao Quang ngáp một cái rồi đi vào trong: "Chuyện của chàng, chàng tự xem mà làm, mấy ngày nay muội chưa được nghỉ ngơi tốt, muội đi ngủ đây."
Từ lúc Ninh An Vương bị bắt đi, cô đuổi theo suốt cả đêm, sau đó cô tìm cách vào thành cuối cùng mới đi vào Mật Nhược tộc. Cô không hề chợp mắt, hơn nữa trước khi đến Mật Nhược tộc, thần kinh của cô luôn cẳng thẳng, cô vô cùng mệt mỏi. Cho nên cô không muốn ăn trưa, cô vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Giấc ngủ này chính là cả ngày, trăng lên đến giữa trời cô mới từ từ tỉnh lại. Cô mở đôi mắt buồn ngủ mông lung rồi nhìn xuyên thấu qua ánh nến, ở bên ngoài bình phong hơi trong suốt cô nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang cúi đầu đọc sách. Dạ Dao Quang không khỏi nghiêng đầu, một tay chống đầu nhìn bóng dáng mơ hồ dưới ánh nến được ngăn cách với bình phong.
Cậu chuyên chú, ánh nến màu vàng chiếu rọi dung nhan của cậu, nhìn trông rất đẹp mắt. Cả đời cứ nhìn như thế cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
"Dao Dao chẳng lẽ chỉ nhìn dung nhan của vi phu cũng có thể quên đi bụng đói sao?" Ôn Đình Trạm để sách xuống, cậu ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt của cậu nhìn xuyên qua ánh nến, dường như đang hấp thu độ nóng của ánh nến khiến khuôn mặt của Dạ Dao Quang nóng bừng lên.
Ôn Đình Trạm còn chưa dứt lời, cậu vừa nói đến cô liền cảm thấy thật sự rất đói, vì vậy cô vén chăn lên rồi mặc áo ngoài không biết đã được cởi ra từ lúc nào. Cô vừa mới mặc áo xong thì Ôn Đình Trạm đã bưng nước đến, cậu đặt ở trên kệ: "Nhanh rửa mặt đi, ta chờ nàng ở thiền điện."
Cậu nói xong liền đi ra ngoài. Dạ Dao Quang rửa mặt, buộc chặt tóc, sau khi xong xuôi, cô đi ra khỏi phòng rồi đến thiền điện. Thức ăn gồm năm món ăn và một món canh nóng, bày ra hai chén cơm, tất cả canh và thức ăn đều là những món cô yêu nhất.
"Chàng cũng chưa ăn sao?" Dạ Dao Quang vừa mới đi tới, cô quay lại hành lang nhìn trời một chút, đoán chừng đã sắp qua giờ Tuất.
"Một mình ăn không ngon." Ôn Đình Trạm múc một chén canh cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp. Cô bưng canh lên uống, sau đó hai người không nói hơn một câu, thỉnh thoảng có liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt rồi im lặng dùng hết bữa tối.
Sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm dẫn Dạ Dao Quang đi ra ngoài. Vốn dĩ Dạ Dao Quang cho rằng Ôn Đình Trạm dẫn cô đi tản bộ sau bữa ăn như thường ngày, nhưng không ngờ đi đến nửa đường, cô phát hiện đi càng ngày càng xa, có đôi khi còn tránh đi những người đang tuần tra, dường như muốn làm chuyện gì đó mà không để người khác biết được.
Dạ Dao Quang nắm lấy tay của Ôn Đình Trạm hỏi: "Chàng muốn dẫn muội đi đâu?"
"Đi gặp Ninh An Vương một lát." Ôn Đình Trạm dùng chút lực kéo Dạ Dao Quang đi tiếp.
"Chàng biết Ninh An Vương bị giam ở chỗ nào sao?" Kim Tử cũng không thể tìm được vị trí chính xác của Ninh An Vương, chỉ biết Ninh An Vương đang ở vương cung, nếu không vào lúc này có lẽ Kim Tử đã sớm quay trở lại tìm cô rồi.
Sau khi vào thành, Dạ Dao Quang đi Mật Nhược tộc, cô phái Kim Tử lẻn vào vương cung tìm kiếm Ninh An Vương. Đến bây giờ Kim Tử vẫn chưa trở về, rất có thể nó chưa tìm được Ninh An Vương.
"Ta đã gặp Kim Tử, ta bảo nó âm thầm đi bảo vệ Ninh An Vương." Ôn Đình Trạm giải thích một câu.
"À, người và vật của muội đều nghe theo lời của chàng!" Dạ Dao Quang vừa nghe vậy liền không vui.
Từ Càn Dương đến Liên Sơn, hiện tại là Kim Tử, thực sự là một người so với một người càng nghe lời hơn.
"Vì sao ta và Dao Dao phải phân chia như thế?" Câu nói đầu tiên của Ôn Đình Trạm đã xua tan đi sự bất mãn trong lòng của Dạ Dao Quang.
"Hừ." Mặc dù cô đồng ý với lời của cậu nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy nếu cô thừa nhận thì quá mất mặt, cho nên cô vô cùng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng. Cô cứ để Ôn Đình Trạm kéo cô đi, cứng rắn hỏi:
"Ban ngày chàng tẩy não Thượng Tường, bây giờ chàng có ý định đi tẩy não Ninh An Vương phải không?"
Dạ Dao Quang dùng rất nhiều lần từ tẩy não này, Ôn Đình Trạm cũng hiểu hàm ý của nó, cậu lắc đầu phủ nhận: "Ta chưa từng tẩy não cho ai, chẳng qua là hai bên đều có lợi mà thôi. Trong lòng của Thượng Tường có tham niệm, chẳng qua ta chỉ ra một điểm, hơn nữa con người đều rất sợ chết, Thượng Tường như vậy cũng là lẽ thường."
"Khó trách có thể kế thừa y bát của lão hòa thượng..." Dạ Dao Quang không khỏi thì thầm một tiếng. Cậu là người có thể nhìn thấu lòng người, cậu cực kỳ giống với người xuất gia. Dạ Dao Quang cảm thấy cậu không làm cao tăng đúng thật là lãng phí nhân tài.
"Sao? Dao Dao nàng nói gì vậy?" Dạ Dao Quang nói thầm không rõ ràng, Ôn Đình Trạm thật sự nghe không hiểu, cậu chỉ mờ nhạt nghe được ba chữ lão hòa thượng.
"Nguyên Ân đại sư thế nào?"
"Muội đang suy nghĩ, về sau đối phó với Mật Nhược tộc muội có nên mời lão hòa thượng hay không?" Dạ Dao Quang liền vội vàng giải thích.
"Chàng thông minh như vậy cũng khó trách lão hòa thượng tán thưởng chàng."
Ôn Đình Trạm chỉ cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm.
Đi vào khúc cua, Dạ Dao Quang vẫn ung dung nhìn Ôn Đình Trạm: "Thượng Tường không muốn chết nhưng Ninh An Vương lại muốn chết, ngược lại muội muốn nhìn xem chàng tẩy não người muốn chết như thế nào!"
Trong lòng mang theo áy náy và sự dính líu với một quỷ hồn đến hơn hai mươi năm, Ninh An Vương không bị điên thì ý chí của hắn đã rất mạnh mẽ. Nhưng người mạnh mẽ vốn dĩ trong lòng có mâu thuẫn, nguyên do là vì hắn bị người khác lợi dụng và bức ép một lần nữa, giẫm đạp lên sự kiêu ngạo của một vị hoàng tử. Có lẽ Ninh An Vương đã vô cùng chán ghét cuộc sống như thế này, nếu không với sự thông minh của hắn, cho dù có người uy hiếp hắn, Dạ Dao Quang không tin Ninh An Vương không tìm được sơ hở của đối phương mà uy hiếp trở lại. Đã có sơ hở nhưng vẫn lựa chọn như cũ, điều này chứng tỏ Ninh An Vương không muốn sống. Nhất là vào lúc này hắn có thể kéo theo hai người đã uy hiếp hắn cùng đi vào địa ngục, vì sao hắn lại không làm? Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Không phụ sự kỳ vọng của Dao Dao." Ôn Đình Trạm mỉm cười với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đang định nói vài câu, cô lại cảm thấy hơi thở nặng nề. Trong nháy mắt Ôn Đình Trạm đề phòng kéo Dạ Dao Quang qua một bên, trên người của Dạ Dao Quang tỏa ra khí ngũ hành che phủ lại cả hai người.
"Đêm khuya thế này tộc trưởng lại phái chúng ta đi đối phó với phàm nhân, hơn nữa lại đang ở trong vương cung, những chuyện thế tục này, chúng ta vốn không muốn liên quan đến." Trong đêm khuya có hai người một trước một sau đi vào, một người trong đó phàn nàn.
"Lần này liên quan đến tam tộc của chúng ta, Thái Hòa tộc có sức ảnh hưởng lớn đến thế, chúng ta không thể trêu vào nên chúng ta chỉ có thể dọn dẹp sạch sẽ một chút." Một người khác trả lời.
Nghe xong lời của bọn họ, Dạ Dao Quang chắc chắn đây là Hỗn Nguyên tộc - một trong những gia tộc lánh đời của tam đại gia tộc ở Lưu Cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT