Thiếu tông chủ Qua Vụ hải khi xưa cao cao tại thượng, đạo tôn Hợp Thể kỳ nhưng lại bị một chưởng của con gái mình đánh bay, chật vật như vậy. May là còn được mấy người khác tiếp đỡ mới không tạo thành cục diện bết bát hơn. Việc này quả thực đã khiến mấy người hóng theo chuyện này muốn rớt con mắt. Cũng có mấy người đã nghe qua chuyện Qua Vụ hải sốt ruột không yên, tuy rằng bọn họ vẫn tu dưỡng tốt, không đến nỗi nhiều chuyện như mấy bà tám nhưng ánh mắt nhìn về phía Qua Duệ Trọng cũng đã trở nên có chút khác lạ.
“Nghiệp chướng!” Qua Duệ Trọng sao lại không cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ tứ phương phóng đến, nhất thời tức đến xanh mét cả mặt mày. Ông biết Qua Vô Âm nhất định là cố ý, cố ý làm cho ông mất mặt trước mặt mọi người.
Qua Vô Âm cũng thật sự là cố ý, nàng quay lại, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia mỉa mai: “Ta còn tưởng rằng là ai dám đánh lén bổn đại tiểu thư ở duyên sinh quan, hóa ra lại là Qua thiếu tông chủ, không phải, Qua đại lão gia mới đúng. Mới vừa rồi ra tay hơi nặng, Qua lão gia chớ trách. Con người đang lúc đối mặt với nguy hiểm luôn phản ứng theo bản năng, huống hồ còn là người đã từng muốn dồn mình vào tử địa đánh lén, ông nói có phải không, Qua lão gia.”
Lời nói của Qua Vô Âm khiến sắc mặt của Qua Duệ Trọng hết xanh rồi lại đỏ, nhất là một câu cuối cùng, đôi mắt ông lóe lên một tia xấu hổ. Đúng là ngày đó ông thật sự giận quá mất khôn, rốt cuộc đã một đao vạch vào lòng con gái của ông vết thương không bao giờ khép lại.
“Tỷ tỷ.” Lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Thiếu niên luôn yên lặng, dường như đôi khi khiến người khác không cảm nhận được sự tồn tại của mình vậy mà lớn lên lại trở thành một thiếu niên đẹp đẽ anh tuấn như vậy. Thiếu niên đi tới trước mặt Qua Vô Âm, chính là Qua Vô Tức.
“Ơi.” Qua Vô Âm mặc dù chỉ đơn giản đáp một tiếng nhưng Dạ Dao Quang lại có thể nghe ra trong đó đầy ắp ôn nhu, có lẽ tình cảm đối với người em trai này vô cùng tốt.
“Vô Âm.” Lúc này lão nhân đang đưa tay đỡ lấy Qua Duệ Trọng tiến lên, ánh mắt không đồng ý nhìn Qua Vô Âm, dùng âm thanh chỉ có người đang đứng bên cạnh Qua Vô Âm như Dạ Dao Quang mới nghe thấy, ngầm có ý cảnh cáo nói:
“Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
“Ồ…” Qua Vô Âm giễu cợt cười lạnh một tiếng. Một tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang đi vào phía trong, âm thanh cao vút không ngừng truyền ra phía ngoài:
“Dao Quang, muội ở đâu, tỷ và muội ngủ chung một phòng nhé.”
Qua Duệ Trọng sau lưng tức đến sắc mặt tối sầm.
Đi khỏi trước mặt người nọ, Dạ Dao Quang mới cảm nhận được Qua Vô Âm đã thu lại toàn bộ khí thế cao ngạo ban nãy, sắc mặc cũng trầm xuống, đủ để cảm giác được nàng đang đè nén lửa giận.
Cô không khỏi giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Vô Âm, nơi này chỉ có hai chúng ta.”
“Cả ta nữa.” Giọng nói Qua Vô Tức trong trẻo mà lạnh lùng.
Dạ Dao Quang: “…”
“Ta nghe nói Vân Phi Ly cũng tới…” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, hình bóng Qua Vô Tức chớp mắt đã biến mất. Lúc này, Dạ Dao Quang mới hài lòng kéo Qua Vô Âm đến gian phòng của mình.
“Không cần trấn an tỷ, tỷ rất ổn.” Qua Vô Âm nói rất có khí thế.
Dạ Dao Quang biết rằng không phải nàng đang cố giả bộ, mà thật sự đã bình tĩnh trở lại. Nàng là một cô gái vô cùng kiên cường, có thể dựa vào chính mình mà kiêu ngạo đứng trong thiên hạ. Một người như vậy cho dù yếu đuối cũng chỉ là những phút giây ngắn ngủi, bởi vì bọn họ sẽ cưỡng ép không để bản thân mình trở nên yếu đuối.
“Ai nói muội muốn trấn an tỷ đâu?” Dạ Dao Quang lấy từ trong lòng ra một bình ngọc nhỏ mà cô lấy được từ địa cung, đặt vào bàn tay Qua Vô Âm:
“Muội có bảo bối muốn tặng cho tỷ.”
Ngọc Tủy Côn Lôn chính là vật cực linh, cô tất nhiên cũng là cần dùng đến. Thế nhưng khi cô lấy được, người đầu tiên nghĩ tới chính là Qua Vô Âm. Tình cảnh của Qua Vô Âm hiện tại vô cùng không ổn, nếu tự thân nàng không mạnh một chút, chỉ sợ sẽ còn phải gánh chịu đại nạn.
Hơn nữa bản thân cô tu luyện ngũ hành, tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với Qua Vô Âm. Nếu không sẽ không có chuyện sau ba năm cô đã từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, ngang hàng với Qua Vô Âm tu vi Kim Đan ngày xưa.
“Đây là…” Lòng bàn tay Qua Vô Âm vận khí, lập tức biết được đây là thứ gì.
“Đây là mã não nghìn năm Côn Lôn. Tỷ không cần, muội giữ lại mà dùng.”
“Tỷ tỷ không vừa mắt, muốn từ chối sao?” Dạ Dao Quang bày ra bộ dạng khi xưa Qua Vô Âm tặng cô Thiên Thần Lũ Y, một vẻ mặt rất không vừa ý.
“Ngoan nào, tỷ biết muội đối với tỷ tốt, có thứ tốt liền nghĩ đến tỷ, trong lòng tỷ cảm động chứ. Thế nhưng thứ này cực kỳ khó có được, mã não nghìn năm Côn Lôn tuy hấp thụ dưỡng khí ở Côn Lôn mà dễ hình thành hơn nhiều so với các loại mã não khác, nhưng cũng là loại khó thu được nhất.”
“Nếu không bây giờ hai chúng ta đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó.” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Gì?” Tim Qua Vô Âm đập mạnh, sau đó hoảng sợ nhìn Dạ Dao Quang:
“Muội không phải cũng luyện đến Nguyên Anh kỳ rồi chứ.”
“May mà có tỷ giúp đấy.” Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm, kể lại đầu đuôi sự việc cho Qua Vô Âm. Nếu không có túi công đức của Qua Vô Âm, cô sẽ chẳng thể nào lũy được công đức, long mạch cũng sẽ không có cách nào cứu nổi. Nếu lại không có Qua Vô Âm cho cô mượn Tụ Hồn Đỉnh, sao cô có thể mang theo Quách Viện? Mà cứu không được long mạch, cô đương nhiên sẽ không thể có được tu vi hiện tại.
Sau khi nói xong, Dạ Dao Quang lại một lần nữa đặt Ngọc Tủy Côn Lôn vào lòng bàn tay của Qua Vô Âm: “Cho nên, đây là quà cảm ơn, nếu tỷ không nhận, sau này muội sẽ không coi tỷ là tỷ tỷ nữa.”
Cô và Qua Vô Âm không giống nhau. Cô là bởi vì long mạch mà luyện tới được Nguyên Anh kỳ, cơ thể được long mạch thấm nhuần và củng cố. Mà Qua Vô Âm là dựa vào tu vi đột phá của chính mình, đột phá như vậy phải cần có linh vật tẩm bổ, bằng không căn bản không thể duy trì được tu vi. Nếu không có thời gian để củng cố mà phải trải qua đại chiến, rất có thể phản phệ. Tu vi chẳng những thuyên giảm nặng nề mà kinh mạch cũng rất có thể bị rối loạn, thậm chí còn có thể trở thành phế nhân.
Trước kia Qua Vô Âm khẳng định là không cần lo đến những điều này nhưng hiện tại đã khác. Qua Vô Âm bất mãn với chuyện của cha nàng ở Qua Vụ hải, tính cách nàng lại kiêu ngạo như vậy, sao có thể trở về đòi hỏi Qua Vụ hải thứ này thứ kia. Vậy nên Dạ Dao Quang nghĩ đến Qua Vô Âm trước tiên.
Nắm bình ngọc lạnh băng trong tay, Qua Vô Âm ôm thật chặt Dạ Dao Quang vào lòng: “Đời này chuyện Mạch Khâm khiến tỷ cảm tạ nhất, chính là để tỷ quen biết muội.”
“Hì hì, tỷ nói như vậy Mạch đại ca sẽ đau lòng đó.” Dạ Dao Quang vui vẻ.
Qua Vô Âm cũng không phải người yếu đuối, nàng buông Dạ Dao Quang ra: “Được, tỷ tỷ cũng muốn ăn thứ tốt. Muội đứng bên ngoài làm hộ pháp cho tỷ, duyên sinh quan này không hề kém chỗ muội đâu nhé, tỷ tranh thủ tăng chút tu vi đây.”
“Tuân mệnh.” Dạ Dao Quang tinh nghịch đáp lại, sau đó cô ra đứng trước cửa phòng mình.
Dạ Dao Quang đứng trước cửa được một lúc, đã thấy Mạch Khâm tìm tới. Vì vậy đứng lên vui vẻ chào: “Mạch đại ca.”
“Đây là…” Mạch Khâm cảm giác được có khí tức dao động trong phòng Dạ Dao Quang, cũng nghe nói Qua Vô Âm tới tìm cô, đến nơi đã thấy Dạ Dao Quang đứng canh ở cửa.
“Vô Âm đang tu luyện, muội ở đây hộ pháp cho tỷ ấy.” Dạ Dao Quang giải thích.
Mạch Khâm gật đầu, tu luyện mà cần tới hộ pháp thì chỉ có hai loại. Một là tu vi đột phá chỉ sợ sơ sẩy sẽ tẩu hỏa nhập ma nên cần người hộ pháp, tiện thể trông chừng, thời khắc nguy cấp còn kịp ra tay ngăn lại. Hiển nhiên Qua Vô Âm còn chưa tới mức độ đó, vậy thì chỉ có thể là đang hấp thụ linh vật, nhờ người đứng ngoài canh cửa để tránh thức ăn đưa đến miệng rồi lại bị người ta đoạt mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT