Không có cô, cậu sẽ không có khí lực mạnh mẽ như bây giờ, không có cô, cậu sẽ không có điều kiện sinh sống tốt như vậy. Không có những thứ này, cậu sẽ không thể phát huy hết khả năng của bản thân. Hiện tại trước mặt người khác cậu luôn là một người hoàn mỹ không khuyết điểm vì mọi khuyết điểm của cậu đã được Dạ Dao Quang đứng sau bù đắp.
Cho nên thành tựu của bọn họ là dựa vào đối phương, cũng thuộc về đối phương.
Thế gian này không có thứ gì khiến người ta say mê hơn một chữ “Tình”.
Dạ Dao Quang không nói gì, chỉ chống cằm nhìn Ôn Đình Trạm. Cô cười híp mắt như một thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự đang si mê nhìn một thiếu niên trầm tư, nhìn dáng vẻ tập trung của thiếu niên, thu trọn dung nhan tinh xảo kia vào trong đáy mắt.
Cuối cùng, Ôn Đình Trạm cũng không có cách nào phá giải hình vẽ này. Dạ Dao Quang cũng không tức giận, cô tin tưởng Ôn Đình Trạm sớm muộn gì cũng sẽ giải được.
Nghỉ ngơi một ngày trong duyên sinh quan, Dạ Dao Quang dậy sớm chạy tới đài ngắm sao, ngồi xếp bằng tu luyện. Khí ngũ hành trong duyên sinh quan vô cùng thuần khiết, Dạ Dao Quang vừa dẫn khí ra liền phát hiện khí ngũ hành có thể ngưng tụ lại như thực thể. Cô tập trung ý niệm thu vào trong cơ thể, khí ngũ hành tuần hoàn một vòng quanh kinh mạch, thu nạp thêm không ít tinh túy, sau đó Dạ Dao Quang lấy la bàn ra.
Dạ Dao Quang dẫn khí ngũ hành vào trong la bàn, hoa văn trên la bàn như sống lại bắt đầu hoạt động. Dạ Dao Quang biết đó là long mạch đang thu nạp khí ngũ hành mà cô dẫn vào.
Tu luyện xong, Dạ Dao Quang trở về rửa mặt. Đồ ăn đã dọn sẵn, những người khác cũng lần lượt đến, sau đó cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Không biết có phải tối qua bọn họ đã ăn quá nhiều hay không mà sáng nay các đạo đồng mang tới cho bọn họ một trăm chiếc bánh màn thầu.
“Ta cảm thấy nếu ta không làm chút gì đó cho duyên sinh quan thì trong lòng sẽ vô cùng áy náy…” Dạ Dao Quang nhìn Liên Sơn và Càn Dương, hai người đã hăn hết gần bảy mươi chiếc bánh màn thầu lớn, sau đó nhìn sang Ôn Đình Trạm:
“Nếu không thì chúng ta sớm ngày từ biệt đi!”
“Dạ Dao Quang sư muội muốn sớm ngày từ biệt vì chúng ta có chỗ không chu toàn sao?” Lúc này Trường Kiến đạo trưởng cất bước đi tới.
Dạ Dao Quang đứng lên hành lễ: “Trường Kiến sư huynh nói quá lời rồi, làm gì có chỗ nào không chu toàn, chỉ là hai đồ đệ này của ta…”
Dạ Dao Quang không nói được thành lời, Càn Dương còn gặm nốt một miếng lớn mới đứng lên hành lễ: “Đệ tử tham kiến Trường Kiến sư bá.”
Bởi vì Trường Kiến đạo quân xưng hô huynh muội với Dạ Dao Quang nên mặc dù không cùng một sư môn nhưng Càn Dương và Liên Sơn cũng có thể gọi hắn một tiếng sư bá.
“Dù sao cũng chỉ là một chút thức ăn, trong bổn môn cũng có một đệ tử ăn không kém Liên Sơn của muội.” Trường Kiến đạo quân lắc đầu nói:
“Sư huynh còn rất lâu mới xuất quan, nếu Dao Quang sư muội không có việc gì gấp thì không bằng cứ ở lại đây đợi một chút. Hơn nữa ba ngày sau có một đại hội luận đạo, ta muốn mời Dao Quang sư muội tham gia.”
“Đại hội luận đạo?” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc. Tuy Trường Kiến đạo quân cất nhắc cô, xưng hô huynh muội nhưng đại hội luận đạo này thông thường đều là chuyện riêng của môn phái, không thể nói cho người ngoài. Cô vốn là một người ngoài nên thật sự không có tư cách tham dự.
Tuy cô đã giúp Trường Diên đạo trưởng giải đáp khúc mắc, hóa giải tâm ma, coi như có đại ân với Trường Diên đạo trưởng nhưng cũng không đến mức để cho duyên sinh quan phải ưu ái cô như vậy.
“Dao Quang sư muội không cần lo ngại, không phải đại hội của duyên sinh quan.” Trường Kiến đạo quân vội vàng giải thích:
“Sư muội từ bên ngoài đến, có lẽ đã gặp không ít người…”
Dạ Dao Quang gật đầu: “Ta biết, bọn họ đi về phía địa cung.”
Trường Kiến đạo quân vô cùng kinh ngạc, ánh mắt chợt lóe lên:
Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, nhưng vẫn ngại ngùng nói: “Tâm tư của sư huynh ta hiểu, nhưng tu vi của ta có hạn, lại là một mình một môn phái, vướng víu quá nhiều trong thế tục. Chỉ sợ gây thêm phiền phức cho sư huynh…”
“Sư muội đừng khách khí, duyên sinh quan cũng không tham dự vào hành trình đi tới địa cung lần này. Nhưng núi Côn Lôn chính là căn cơ của duyên sinh quan, việc này có quan hệ trọng đại, sư phụ cũng phải ra tay.” Trường Kiến đạo quân nói tiếp:
“Đại hội như vậy nghìn năm khó gặp, nếu sư muội có thể vượt qua cũng coi như hữu duyên, đến lúc đó ta cũng có thể giúp cho sư muội quen biết thêm vài người.”
“Sư huynh đã nói đến đây, nếu ta còn từ chối nữa thì chính là không biết điều, đành phải đa tạ sư huynh!” Dạ Dao Quang hành đại lễ.
“Sư muội đa lễ rồi!” Trường Kiến đạo quân giơ tay đỡ, sau đó nói với mọi người: