“Tất nhiên hung thủ chính là cá mè một lứa với Tri phủ Bảo Định.” Lục Vĩnh Điềm nổi giận đùng đùng nói.

“Cái này cũng đáng để cậu nổi giận sao?” Văn Du liếc mắt nhìn hắn:

“Từ cổ chí kim, quan phủ và thổ phỉ thông đồng với nhau có rất nhiều…” 

“Lúc này không thể thỏa hiệp được nữa nên hung thủ mới khai đao với nữ nhi của Tri phủ sao?” Tần Đôn hỏi.

“Tất nhiên rồi!” Lục Vĩnh Điềm gật đầu.

“Có lẽ phải, mà cũng có lẽ không phải!” Tiêu Sĩ Duệ nhíu mày. 

“Sát nhân liên hoàn hung ác như vậy, nếu hắn đã hưởng thụ khoái cảm khi giết người thì không thể dừng tay được, cũng không dễ dàng mua chuộc như vậy. Trừ khi Tri phủ Bảo Định có thể cung cấp người cho hắn chém giết, nếu không thì sẽ rất khó đạt thành thỏa thuận, mà bảy năm qua trong phủ Bảo Định chắc chắn chưa từng xuất hiện án giết người như vậy…”

“Sĩ Duệ nói đúng!” Dạ Dao Quang khen ngợi. Người này rõ ràng là sát thủ biến thái, tâm lý vô cùng vặn vẹo. Nếu như có thể khống chế người như vậy thì Tri phủ Bảo Định này cũng có chút năng lực.

“Tri phủ Bảo Định họ Đậu, chính là anh họ của Đậu thị.” Ôn Đình Trạm đột nhiên lên tiếng nói. 

“Khó trách chàng muốn làm lớn chuyện này.” Dạ Dao Quang nói.

Ôn Đình Trạm cười với cô, sau đó nhìn mọi người nói: “Việc này ta đã bàn bạc với Minh Quang rồi, sau khi tra xét phát hiện ra hung thủ của bảy năm trước không phải là kẻ sát nhân thật sự. Thật ra năm đó Đậu tri phủ có tra ra hung thủ nhưng hung thủ này vô cùng giảo hoạt, hắn đã giả chết để trốn thoát. Lúc đó Đậu tri phủ tưởng hung thủ đã táng thân trong biển lửa, nhưng vì tranh công trạng nên Đậu tri phủ kia mới tìm một hung thủ giả, còn về phần vì sao bảy năm qua hung thủ không có động tĩnh…”

Nghe Ôn Đình Trạm nói xong, đám người Dạ Dao Quang mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc: “Thì ra lúc hung thủ này hấp hối đã được một nữ tử cứu, nữ tử này là người thôn quê, vì sinh ra khắc chết phụ mẫu nên bị dân làng xa lánh đành phải sống ở nơi thâm sơn cùng cốc. Tên hung thủ này đồng cảm với nữ tử kia bởi vì hắn đã khắc chết bốn thê tử mới bị người cùng thôn nói ra nói vào, người đầu tiên hắn giết cũng là một phụ nữ vô cùng miệng lưỡi ở trong thôn. Vì đồng cảm nên hai người bọn họ đã kết thành phu thê ở chốn thâm sơn cùng cốc. Đáng lẽ bọn họ sẽ bình yên vô sự, nhưng năm nay vợ hắn mang bầu nên mới ra ngoài để khám bệnh… Một tháng trước hắn dẫn vợ đi khám đại phu nhưng công tử nhà Tri phủ từ ngoài thành phóng ngựa về đã đụng vợ hắn sảy thai, sau đó còn bị một chiếc xe cán qua bụng. Lúc đưa đến y quán thì đã không còn kịp nữa nên mới kích thích tâm ma của hắn, sau đó hắn muốn đi giết công tử nhà Tri phủ nhưng giữa đường lại gặp nữ nhi chua ngoa của Tri phủ kia. Hắn vốn ghét nhất là nữ nhân lắm mồm nên lập tức nổi điên giết chết nàng ta.” 

Tất nhiên quá trình giết nữ nhi của Tri phủ là do Ôn Đình Trạm suy đoán, nhưng cũng đều dựa trên những chi tiết có thật. Những người bị giết đều là những nữ nhân lắm điều cả.

“Vậy hắn vẫn muốn giết công tử nhà Tri phủ sao?” Mấy người nghĩ đến cũng lạnh hết cả sống lưng, nếu gặp phải kẻ điên như vậy thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo mà thôi.

“Vẫn còn đang lên kế hoạch…” Ôn Đình Trạm đếm ngón tay nói: 

“Nếu ta đoán không sai thì hẳn là khoảng ngày kia…”

“Ngày kia chính là lễ mừng thọ của Tri phủ, nhưng hắn vừa mới làm đám tang cho nữ nhi…” Tần Đôn ngạc nhiên bởi sau khi bọn họ vào thành đã nghe được vài chuyện.

“Nữ nhi của hắn đã hạ táng xong rồi.” Văn Du nói: 

“Chỉ nghe qua nữ nhi thủ hiếu cho phụ mẫu, làm gì có chuyện phụ mẫu phải thủ hiểu cho nữ nhi?”

“Hiện giờ đã là tháng tám, sau khi kiểm tra đánh giá thì một tháng nữa sẽ có kết quả…” Tiêu Sĩ Duệ dự đoán.

“Lúc này lại xảy ra chuyện, nếu như hắn không chuẩn bị hành động trong tiệc rượu mừng thọ thì chỉ sợ không còn cơ hội…” 

“Cho nên chúng ta phải sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đi dạo một chút.” Ôn Đình Trạm cười với Tiêu Sĩ Duệ, sau đó đứng lên kéo Dạ Dao Quang vào phòng.

Ôn Đình Trạm chờ Dạ Dao Quang ngủ say mới bắt đầu nghỉ ngơi…

Ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm một mình dẫn theo Tiêu Sĩ Duệ đi dạo phố, đương nhiên không biết bọn họ đi dạo kiểu gì mà Đậu tri phủ lại biết được thân phận của Tiêu Sĩ Duệ. Hôm sau là đại thọ của hắn, hắn còn đang không biết nên làm cách nào mới thu hút được nhiều nhân vật lớn, nhưng hiện giờ có hoàng trưởng tôn ở đây thì thật sự là trời giúp hắn rồi! 

Cho nên hai người vừa trở về chưa bao lâu thì Tri phủ đã dẫn theo hai người tới mời Tiêu Sĩ Duệ về phủ làm khách. Tiêu Sĩ Duệ cũng không từ chối, lập tức dẫn theo mọi người vào phủ.

Đêm hôm ấy, hoàng trưởng tôn vô cùng phấn khởi viết tin này vào thư gửi về Đế đô, trong thư cũng có nói rõ muốn kiểm tra xem vị Đậu tri phủ này có phải kẻ hai lòng hay không nên mới cố ý bại lộ thân phận để tiến vào trong phủ.

Lễ mừng thọ của Đậu tri phủ quả nhiên có rất nhiều người tới, nhiều hơn hẳn những năm trước. Ngày xưa cấp trên của hắn cũng chỉ phái người gửi một phần lễ mừng đến nhưng hôm nay đều phái nhân vật quan trọng đến. Ví dụ như trưởng tử Đậu gia, ca ca Đậu Anh Độ của Đậu thị, Quách Tiêu Cương phụ thân của Quách Viện, còn có cả Nhiếp Khải Hằng… đều là vì nể mặt mũi của hoàng trưởng tôn. 

“Đến mới tốt!” Tiêu Sĩ Duệ cười thầm.

Hắn muốn bọn họ tận mắt nhìn thấy Đậu tri phủ bị vạch mặt. Đây là lần đầu tiên Tiêu Sĩ Duệ tự mình tham dự mưu tính, tâm tình của hắn có chút phức tạp nhưng hơn hết vẫn là hưng phấn.

Mấy người đều vội vã hành lễ với Tiêu Sĩ Duệ, đương nhiên bọn họ cũng biết Kỳ Úc công tử được bệ hạ sắc phong. 

Thọ yến tổ chức lúc buổi chiều, thứ nhất không ảnh hưởng việc công, thứ hai bây giờ mới là đầu thu nên ban ngày hơi nóng một chút.

Địa điểm chính là hoa viên của nha phủ, có chừng mười bàn, nhưng trong mười bàn này đã có hơn phân nửa là quan lớn của quận Dự Châu.

“Mặt mũi của hoàng trưởng tôn dùng rất tốt!” Dạ Dao Quang thấp giọng nói. 

“Càng đông người tới thì càng tốt!” Ôn Đình Trạm khẽ nhếch miệng cười.

Nếu không thì làm sao hung thủ thuận tiện hành động được.

“Chàng sẽ không để hung thủ lại giết thêm một người đấy chứ?” Bọn họ cũng đã gặp con trai của Tri phủ. Đó là một kẻ nịnh bợ, trước mặt Tiêu Sĩ Duệ thì cúi đầu khom lưng, trước mặt bọn họ thì lại vênh váo không coi ai ra gì. Dạ Dao Quang cũng không thích hắn nhưng hắn lại hại chết một xác hai mạng, không chừng phía sau hắn còn làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu nữa. 

“Tất cả đều phải xem mệnh của hắn!” Ôn Đình Trạm cầm chén trà lên uống cạn một hơi.

Kế hoạch giết người này vốn không phải cậu bày ra, sao cậu phải đi nghĩ cách cứu viện? Hơn nữa bọn họ cũng không có ân tình gì với cậu, mà cậu cũng không phải người lương thiện gì, sống hay chết đều phải mặc cho số phận mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play