Lương Thành Hề nhìn mầm cây, thân thể hắn cứng đờ vì dường như hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc, hắn đưa tay ra cẩn thận đón lấy, nâng niu trong lòng bàn tay.

“Đây là một mầm cây thạch lựu.” Dạ Dao Quang cười nói:

“E rằng đợi đến lúc nó ra hoa kết trái cũng là ngày huynh tu thành chính quả, sau này ta với huynh coi như là một nửa đồng đạo, hữu duyên sẽ gặp lại.” 

Lương Thành Hề chắp hai tay ôm lấy mầm cây, lui về phía sau hai bước, hành lễ nhà Phật đối với Dạ Dao Quang. Trong lúc Lương Thành Hề đang cúi đầu, đột nhiên hai ánh sáng bạc từ trong tay Lương Thành Hề bay ra rơi vào trong túi công đức bên hông Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cũng cúi người đáp lễ, Lương Thành Hề chào tạm biệt từng người, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó xoay người rời đi không quay đầu lại.

Mọi người chậm rãi nhìn theo bóng lưng hắn, bọn họ cũng biết sau khi hình bóng này biến mất thì trên thế gian không còn có người tên Lương Thành Hề nữa, mà đại sư trụ trì sẽ nhiều hơn một người học trò. 

“Dao tỷ tỷ, sao tỷ vui vậy?” Tiêu Sĩ Duệ nhìn nụ cười trên mặt Dạ Dao Quang.

“Bởi vì Dao tỷ tỷ của đệ đã công đức viên mãn!” Dạ Dao Quang nói xong không quên vỗ vỗ bên hông.

Nhưng trừ Càn Dương ra thì không ai hiểu được ý của cô. 

“Sư phụ, ta phải tích lũy công đức như thế nào?” Càn Dương nói với vẻ hâm mộ, hắn cũng muốn tích lũy công đức.

Làm việc thiện tất nhiên sẽ có công đức, nhưng công đức này đặt trong thiên đạo cũng không bằng đặt trong tay mình. Lúc nào muốn dùng đều có thể lấy ra, thích dùng thế nào thì dùng thế đó, không sợ bị thiên đạo chi phối.

“Đây là duyên, chỉ có thể gặp mà không thể cầu!” Dạ Dao Quang cười với Càn Dương, cuối cùng trong lòng cũng có chút thăng bằng. May mắn là trước đây cô không quen biết Càn Dương, nếu không túi công đức này sợ là cũng bị đồ đệ ngốc này cướp mất. Dạ Dao Quang vui vẻ nhìn về phía Ôn Đình Trạm: 

“Bao giờ chúng ta khởi hành đi phủ Bảo Định?”

“Ngày mai!” Trong mắt Ôn Đình Trạm có một chút thâm ý.

Dạ Dao Quang cảm thấy hình như Ôn Đình Trạm lại có chủ ý xấu xa gì đó nhưng cô cũng lười hỏi, liền quay sang Tiêu Sĩ Duệ: “Trèo cây không?” 

“Trèo cây?” Tiêu Sĩ Duệ sợ ngây người, từ nhỏ hắn đã có thị vệ vây quanh, nếu hắn dám trèo cây chỉ sợ thị vệ xung quanh sẽ bị hoàng gia gia đánh đến mức mông cũng nở hoa mất. Cho dù lúc hắn đi lính hắn cũng không được trèo cây, sau đó lại đi theo Dạ Dao Quang trèo đèo lội suối nhưng cũng chưa được trèo cây, cùng lắm hắn chỉ đi săn một chút, quả dại gì đó đều do người khác hái.

“Vừa nhìn đã biết đệ chưa trèo cây bao giờ, đi thôi, Dao tỷ dẫn đệ đi trèo cây!” Dạ Dao Quang dắt Tiêu Sĩ Duệ đi về hướng tháp Vân, vừa đi vừa nói:

“Cây lựu ở cạnh tháp Vân…” 

“Doãn Hòa, cậu đi đâu vậy?” Nhìn Dạ Dao Quang đi về hướng tháp Vân, Ôn Đình Trạm lại đi một hướng khác khiến Văn Du tò mò. Ôn Đình Trạm rất ít khi rời xa Dạ Dao Quang.

“Tìm Tế Minh đại sư.”

Dao Dao nhà cậu muốn đi trèo cây, tất nhiên cậu phải đi nói với Tế Minh đại sư một tiếng, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia thì có lẽ cũng không chỉ đơn giản là đi trèo cây… 

Càn Dương và Tần Đôn nghe đồn quả lựu ăn rất ngon nên không tự chủ được liền bước theo Dạ Dao Quang. Lục Vĩnh Điềm và Văn Du thấy vậy hơi do dự một chút rồi cũng đi theo.

Ôn Đình Trạm đi đến chỗ Tế Minh đại sư để xin phép cho Dạ Dao Quang, kết quả là Tế Minh đại sư rất phóng khoáng đồng ý. Sau đó cậu nói thêm một câu: “Đại sư, vì học trò nên bàn đá dưới cây bồ đề đã bị phá hủy.”

Tim Tế Minh đại sư chợt đập mạnh, sau đó cười nói: “A di đà phật, đây là duyên của Ôn thí chủ!” 

Ôn Đình Trạm cười cười, cúi đầu hành lễ với Tế Minh đại sư rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Ôn Đình Trạm rời đi, Tế Minh đại sư lộ ra vẻ thương tiếc:

“Trời giáng dị tinh, duyên thầy trò còn chưa tu đủ…” Giọng nói của của Nguyên Ân đại sư vang lên sau lưng Tế Minh đại sư. 

Những lời này Ôn Đình Trạm cũng không nghe được, cậu đã đi đến chỗ đám người Dạ Dao Quang, quả nhiên thấy mọi người đang vui mừng vì hái được lựu. Dạ Dao Quang và Càn Dương đang vui vẻ ngồi ăn bên bàn đá…

Thấy Ôn Đình Trạm đến gần, Dạ Dao Quang thuận tay ném một quả lựu đỏ tươi cho cậu: “Tế Minh đại sư có phải nói rằng muội có thể hái thỏa thích không?”

Tiêu Sĩ Duệ đang ở trên cành cây sợ hãi suýt thì trượt chân ngã xuống, nhiều lựu như vậy bọn họ có dùng bốn chiếc xe ngựa cũng không đựng hết… 

Ôn Đình Trạm không trả lời vấn đề này, cậu chỉ mỉm cười đi lên phía trước, ngồi đối diện với Dạ Dao Quang.

Rất nhanh, mấy người Tiêu Sĩ Duệ cũng đã thấm mệt nên nhảy từ trên cây xuống, mọi người tán gẫu vô cùng vui vẻ. Mặt trời đang dần lặn về phía tây, mọi người cùng nhau ăn cơm, vì ngày hôm sau phải rời đi nên ăn xong ai nấy đều về phòng của mình nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, bọn họ từ biệt Tế Minh đại sư và Nguyên Ân đại sư, sau đó bắt đầu khởi hành.

“Đây không phải đường đi đến phủ Bảo Định…” Dạ Dao Quang ngạc nhiên phát hiện. 

“Lượn quanh một chút!” Bên trong xe, Ôn Đình Trạm vẫn bình tĩnh đọc sách.

Đến trưa, Dạ Dao Quang mới hiểu rõ ý nghĩa của việc lượn quanh này, bởi vì lúc bọn họ đến khách trạm trên trấn dùng cơm trưa thì lập tức nghe được một việc khiến ai nấy đều rợn cả người…

“Mọi người biết không, năm ngày trước phủ Bảo Định đã xảy ra chuyện lớn, nữ nhi của Tri phủ bị bệnh chết, nghe nói lúc đưa tang quan tài không hiểu sao lại bị đổ, thi thể bên trong rơi ra, tứ chi và cổ họng đều có vết đao lớn…” 

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, chuyện này đã truyền khắp cả Dự Châu rồi!”

“Ngươi nói xem tại sao nữ nhi của Tri phủ đang yên đang lành lại bị giết hại nhỉ? Bọn họ tuyên bố với bên ngoài là bệnh chết phải không?” 

“Ngươi không biết rồi, phủ Bảo Định mười năm trước đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, đó là một vụ án giết người liên hoàn. Hung thủ kia chuyên ra tay với những thiếu nữ từ tuổi cập kê đến hai mươi lăm tuổi, ngắn ngủi ba năm đã có hơn mười hai người bị hại. Mỗi người đều chết trong tình trạng giống nhau, đều bị cắt đứt tứ chi và cổ họng, lúc đó chuyện này đã làm cả phủ Bảo Định đều bất an. Vị Tri phủ kia lúc đó chỉ là chức Tri huyện nhỏ, chuẩn bị được thăng chức mà thôi, nhưng vì phá được vụ án này nên lập tức được lĩnh thưởng, hoàng thượng còn liên tục khen ngợi. Mọi người nói rằng nếu như hung thủ không bị bắt thì bảy năm trước vị Tri phủ kia không thể thăng chức nhanh như vậy được. Hiện nay vị Tri phủ kia cũng làm Tri phủ Bảo Định được sáu năm rồi…”

“Chàng đợi tin tức này sao?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm cười đứng lên: “Đi thôi Sĩ Duệ, chúng ta đi phủ Bảo Định xem một chút. Dù sao đệ cũng phải thay bệ hạ đi kiểm tra xem thử Tri phủ Bảo Định này có phụ lòng bệ hạ hay không?” 

Tiêu Sĩ Duệ cuối cùng cũng hiểu ý định của Ôn Đình Trạm lúc cậu nói sẽ quang minh chính đại đi đến phủ Bảo Định.

“Vụ án giết người này…” Văn Du kinh hãi nhìn Ôn Đình Trạm.

“Trạm ca của ta là người không từ thủ đoạn như vậy sao?” Dạ Dao Quang mất hứng, hung dữ trừng mắt nhìn Văn Du: 

“Con gái của Tri phủ năm ngày trước được đưa tang, chết cũng được nửa tháng rồi, cậu nghĩ lại xem nửa tháng trước chúng ta đang làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play