Ánh mắt Dạ Dao Quang trở nên lạnh lẽo, những cột nước chuyển động quá nhanh, gắt gao giam giữ bọn họ ở bên trong đó. Mà vòng xoáy dưới chân càng lúc càng lớn, thậm chí có một luồng khí ngũ hành mạnh mẽ tạo thành lực hút khiến Dạ Dao Quang phải nhảy lên cao.

“Dao tỷ tỷ, tỷ buông ta ra thì còn có thể phá trận!” Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng hắn cũng có thể cảm thấy được một luồng áp lực vô cùng nguy hiểm.

“Dao tỷ tỷ của đệ chẳng lẽ chỉ có như vậy sao?” Dạ Dao Quang bất mãn nói, sau đó túm chặt Tiêu Sĩ Duệ: 

“Ôm chặt ta!”

Tiêu Sĩ Duệ còn chưa kịp phản ứng lại thì hai cây cột nước ở hai bên trái, phải đã nhanh chóng lao tới phía bọn họ. Dạ Dao Quang xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lực xoay rất lớn, suýt nữa làm Tiêu Sĩ Duệ văng ra ngoài. Cũng may Tiêu Sĩ Duệ theo bản năng bám chặt vào Dạ Dao Quang, nhưng khoảng cách giữa hai cây cột nước quá hẹp nên hắn liền theo quán tính bám vào hông Dạ Dao Quang…

Dạ Dao Quang tung người nhảy lên nhưng thấy một cây cột nước suýt chạm vào chân Tiêu Sĩ Duệ nên nhẹ nhàng vặn eo, mượn sức bên hông kéo thân thể Tiêu Sĩ Duệ lại. 

Lúc này hai cây cột nước gần sát vào nhau kéo theo màn nước tạo thành một bức tường nước trắng xóa, nhưng bức tường vô hình này có thể giết người, khí ngũ hành còn sắc bén hơn cả dao.

Dạ Dao Quang một tay giữ Tiêu Sĩ Duệ, để bảo vệ mạng nhỏ của hắn không thể không áp sát thân thể hai người cùng một chỗ. Tay kia giơ lên, khí ngũ hành bám vào đầu ngón tay cô, Thiên Lân nhanh chóng xoay tròn trong lòng bàn tay cô, tụ được một lớp khí ngũ hành dày đặc, sau đó bay vụt lên không trung.

Một âm thanh xẹt qua tai, Thiên Lân đã xé rách màn nước trước mặt, trong nháy mắt bức tường trong suốt kia đã biến mất không thấy gì nữa. Dạ Dao Quang túm lấy Tiêu Sĩ Duệ nhanh chóng vượt qua, nhưng vừa vượt qua lại có một màn nước phun lên. 

Khí ngũ hành bao quanh toàn thân Dạ Dao Quang, cô chạm mũi chân lên mặt bức tường nước trước mặt sau đó nhảy lên trên không trung, hai cột nước lập tức phóng lên giao nhau giữa không trung.

Lúc này trên bầu trời có rất nhiều mũi tên bay đến, lít nha lít nhít tạo thành một trận mưa tên. Nhưng Dạ Dao Quang đã ở trên mặt sông mạnh mẽ rạch một vết cắt, tay áo cô không ngừng lật đi lật lại, khuấy động bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Theo cánh tay Dạ Dao Quang, một dòng sông bị cô mạnh mẽ kéo lên, cô vung tay về phía màn mưa tên kia, nước lập tức ngưng tụ thành một cây roi cản lại những mũi tên kia rồi xoắn chúng đến mức vỡ vụn.

Cột nước trên mặt sông đột nhiên hội tụ làm một thể xuất hiện phía sau Dạ Dao Quang như ác ma đến từ địa ngục, Dạ Dao Quang cảm giác được nhưng lại chậm một bước. Nếu như hiện tại cô né tránh thì Tiêu Sĩ Duệ sẽ bị thương, thân thể người phàm của hắn chỉ sợ rằng không chịu nổi khí ngũ hành, mà lúc này cô lại không thể né tránh, lập tức tụ khí ngũ hành vào phía sau lưng, đợi khi sức mạnh kia đánh xuống thì Thiên Lân đã bay tới trước mặt Dạ Dao Quang. 

Dạ Dao Quang nhìn thấy Thiên Lân bay tới, trong lòng khẽ động, cô nhanh chóng xoay người nhưng Thiên Lân lại xẹt qua đầu ngón tay của cô khiến cho hai mắt cô trừng lớn.

Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, Thiên Lân phát ra một tiếng vang ở giữa không trung, rất nhanh đã bị đánh bay ra ngoài. Dạ Dao Quang nhanh chóng dùng ý niệm kéo Thiên Lân lại, sau đó cô thở dốc bắt lại Thiên Lân, rạch về bức tường nước giữa trời một cái. Ánh sáng màu bạc lạnh như băng lóe lên trong màn đêm, thành công chặt màn nước kia thành hai nửa.

Nước bắn tung tóe lên người Dạ Dao Quang khiến quần áo và tóc tai của cô đều ướt nhẹp, Dạ Dao Quang nhân lúc này ném Tiêu Sĩ Duệ ra ngoài: “Đón lấy!” 

Ôn Đình Trạm nhanh chóng bay đến, cậu đã ghi nhớ phương pháp Dạ Dao Quang bước đi trong trận pháp, tốc độ còn nhanh hơn Dạ Dao Quang. Lúc Tiêu Sĩ Duệ sắp hạ xuống, từng hắc y nhân toàn thân ướt đẫm từ dưới nước nhảy lên đưa kiếm về phía Tiêu Sĩ Duệ. Ôn Đình Trạm đưa tay ra, hắc y nhân gần Tiêu Sĩ Duệ nhất lập tức bị chém vào bụng, thi thể rơi thẳng xuống nước, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy máu tản ra trên mặt nước. Tiêu Sĩ Duệ cũng không phải là búp bê vải, hắn xoay người giữa không trung, rút kiếm giấu trong thắt lưng ra đánh về phía hắc y nhân đang định tấn công.

Qua một màn như vậy Tiêu Sĩ Duệ nhanh chóng hội họp cùng Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm duỗi tay ra nắm lấy hắn, thân thể vừa rơi xuống đã dùng hắc y nhân làm bàn đạp, sau đó nhanh chóng mượn lực bay trở về bờ sông.

“Cẩn thận sau lưng!” Ôn Đình Trạm nhắc nhở một tiếng, bọn họ và ám vệ của Tiêu Sĩ Duệ lập tức dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía. 

Không thấy bất kì ai dưới sông, Dạ Dao Quang lập tức không kiêng nể gì nữa. Cô thu Thiên Lân lại, vận dụng khí ngũ hành đánh ra hai chưởng. Ngũ hành hệ Hỏa ngưng tụ lại trong lòng bàn tay cô, hiện lên một hình thái cực diễm lệ vô cùng, sau đó mạnh mẽ đánh vào mặt nước.

Chớp mắt trên mặt nước hiện ra một tầng lửa cháy rừng rực, khí thế vô cùng, chiếu sáng toàn bộ phạm vi xung quanh mặt nước. Dạ Dao Quang đứng lơ lửng trên không, hai tay của cô không ngừng biến hóa tạo ra thủ ấn phức tạp, rất nhanh có một vòng lửa xoay tròn dưới chân cô. Dạ Dao Quang ngưng tụ một viên Hỏa châu rất nhỏ, đầu ngón tay dẫn dắt Hỏa châu, thân thể lập tức bay lên trên cao giống như một con bướm lửa.

Xoay người, xuất chưởng. 

Một viên Hỏa châu nho nhỏ rời khỏi ngón tay cô như một khối đá lửa từ trên trời giáng xuống, đánh vào vòng xoáy trên mặt sông.

“Bùm!”

Âm thanh đinh tai nhức óc liên tục vang vọng trong bầu trời đêm dường như chấn động bốn phía, ngay cả vầng trăng sáng trên cao cũng run rẩy. 

Nước và hoa lửa đan vào nhau phóng lên cao, mà có một người xuyên qua sóng nước, hất hoa lửa ra, đạp gió đêm bay tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play