Văn Du cũng không nhớ rõ toàn bộ căn nhà của cô mình, rất nhiều nơi hắn chưa từng đi qua, cũng không đứng ở trên nóc nhà nhìn nên sau đó hắn liền phái người đi vẽ toàn bộ bản đồ của căn nhà trước khi sửa đổi và sau khi sửa đổi. Cũng không biết Văn Du nói với tổ phụ hắn như thế nào, chuyện này đều là do tổ phụ của hắn cho người đi làm, chỉ trong thời gian một tháng mà Văn Du đã ôm một đống bản vẽ được cuộn tròn lại đến trước mặt Dạ Dao Quang.
“Tiểu Khu, làm phiền cậu rồi.” Văn Du và thư đồng của mình đặt cuộn tranh ở trên bàn trong thư phòng của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, từ đó lấy một chồng đưa sang cho Dạ Dao Quang:
“Đây là chỗ ở của hắn khi nhậm chức ở huyện Đại Liên, huyện Đại Liên thuộc địa phận của đất Thục. Cô của ta xưa nay được nuông chiều nhưng lại chịu khổ chạy theo hắn trèo đèo lội suối cũng chưa từng oán thán nửa lời, cũng chính ở chỗ này cô cô ta bị sảy thai lần đầu tiên.”
Trước tiên Dạ Dao Quang mở bản đồ tòa nhà ra xem một lần, sau đó bắt đầu xác định phương hướng và vẽ kí hiệu, cẩn thận so sánh rồi dùng la bàn căn cứ từ vị trí của mình để xác định thêm một lần nữa.
“Chỗ này không phải sửa thành nhà bếp mà là một cái giếng đúng không?” Dạ Dao Quang cũng không sửa đổi bản vẽ mà chỉ vẽ một vòng tròn ở xung quanh.
Văn Du biến sắc, hắn đã từng phân loại những bản vẽ này nên đã cẩn thận xem qua, tuy hắn không phải người nhìn một lần là sẽ không quên được nhưng trí nhớ cũng không tệ, bản vẽ này hắn nhớ rất rõ.
Mọi người vừa thấy Văn Du thay đổi sắc mặt thì đã biết Dạ Dao Quang không nói sai, Tiêu Sĩ Duệ vội vàng nói: “Nhanh, mau đưa bản đồ đã sửa lại cho chúng ta xem.”
Văn Du đưa cho Tiêu Sĩ Duệ một bản vẽ, Tiêu Sĩ Duệ mở ra. Quả nhiên chỗ nào cũng giống với bản vẽ của Dạ Dao Quang nhưng ở chỗ ngón tay của Dạ Dao Quang thì có thêm một miệng giếng.
“Thật ra ta đang đánh cược mà thôi, cái này có phải do cố ý hay không thì không biết được, nếu cô Văn Du bị hãm hại thì tất nhiên sẽ phải sửa lại chỗ này.” Dạ Dao Quang than nhẹ:
“Trạch viện này có bố cục rất tốt, có thăng quan phát tài, cửa chính nhà bếp có ba chỗ nếu như thay đổi sẽ ảnh hưởng đến chủ nhà, mà cô cô của Văn Du chỉ bị sảy thai, không có tai họa khác vậy thì chỉ có thể là do chỗ này.”
Ôn Đình Trạm đi theo Dạ Dao Quang cũng học hỏi được không ít, cậu nhận lấy bản vẽ tỉ mỉ quan sát nhưng vẫn không nhìn ra được gì: “Vì sao?”
“Yếu tố ảnh hưởng đến dương trạch có rất nhiều, không hề giới hạn trong vị trí cửa chính nhà bếp, còn có cảnh vật bốn phía, ngoài cửa, nhà hàng xóm, chỗ núi dựa vào, sơn thủy xung quanh. Ở nơi đây đào một cái giếng tất nhiên nguồn nước sẽ bị ảnh hưởng, mà yếu tổ Thủy không thể đặt tùy tiện được.” Dạ Dao Quang giải thích cặn kẽ, sau đó lấy bút vẽ phác thảo trên bản vẽ, rất nhanh đã vẽ ra chín chỗ:
“Hả?” Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn đều không khỏi rùng mình, Lục Vĩnh Điềm nhân cơ hội nịnh nọt:
“Tiểu Khu, sau này ta chuyển nhà cậu nhất định phải đến xem cho ta!”
Đây căn bản chính là sát nhân vô hình, khó lòng phòng bị nha!
Tần Đôn chọc chọc Lục Vĩnh Điềm, dùng ánh mắt bảo hắn nhìn Văn Du, thấy sắc mặt Văn Du đã bắt đầu biến thành màu gan heo.
Văn Du thở sâu một hơi rồi lại ôm một chồng tranh tới: “Tiểu Khu, cậu nhìn căn nhà này đi, đây là hắn nhậm chức ở huyện Đại Liên, ba năm sau chuyển đến huyện Thái Lăng.”
“Cô phụ (*) của Văn Tử đúng là thăng chức rất nhanh nha!” Lục Vĩnh Điềm kinh ngạc.
Đừng xem thường đất Thục là đất nghèo, huyện Thái Lăng lại chính là nơi giàu có đông đúc nhất Hàng Châu, nhưng chức Tri phủ lại không thay đổi. Nếu không có tổ phụ của Văn Du nhúng tay thì có quỷ cũng không tin được. Nghe Văn Du nói cô phụ chỉ có danh hiệu tiến sĩ nhị giáp mà thôi, nếu không có quan hệ thì rất có thể đã bị phái đến huyện khác rồi. Có lẽ là do muốn huấn luyện hắn, với lại cũng không muốn để cho người ta nói mình bao che con cái nên tổ phụ của Văn Du đã chuẩn bị cho cô phụ hắn một chức Huyện lệnh ở chỗ nghèo nàn.
“Cô phụ cậu đã phụ tâm huyết của tổ phụ cậu rồi.” Ở đây chỉ có một mình Ôn Đình Trạm hiểu được nỗi khổ tâm của tổ phụ Văn Du.
Bản thân ông ấy vô cùng xót thương con gái, người làm cha như ông sẽ vì nàng suy tính mọi chuyện. Nhưng căn cơ của cô phụ Văn Du quá yếu, tổ phụ hắn cũng không ghét bỏ, không cố ý làm khó dễ cho hắn mà lại phí tâm tư chuẩn bị chức quan cho hắn. Huyện nghèo thì tất nhiên sẽ không giàu có, nhưng lại có thể tạo ra thành tích. Nếu cô phụ của Văn Du có thành tích tốt thì sẽ không bị gánh danh bám váy vợ mà thăng tiến nữa, sau này làm tốt còn có thể được người ta truyền tụng là quan thanh liêm.