Chước Hoa tỷ tỷ, chuyện này ta không làm tốt.” Tiêu Sĩ Duệ hổ thẹn, trong lòng cũng có chút bực bội.

Cho tới nay đều là Ôn Đình Trạm vì hắn bài ưu giải nạn, lần này thật vất vả hắn mới có cơ hội có làm thay Ôn Đình Trạm gì đó, thế nhưng xuất sư thật bất lợi.

“Là ta có lỗi.” Thượng Ngọc Yên tranh nhận sai.

“Hai người các ngươi đừng tranh qua tranh lại, chuyện này còn chưa chấm dứt.” Khóe môi Dạ Dao Quang nhẹ cong.

Dụ gia nhị gia đã chết, vậy chứng minh hắn không phải chủ mưu, sau lưng còn có người khác, người này hại Dụ Thanh Tập nhưng mục đích cùng Dụ nhị gia không giống nhau, chỉ là vừa lúc bắt được Dụ nhị gia, mượn cây đao này giết người.

“Đi tới Ngưu gia nhìn xem.” Dạ Dao Quang hỏi Tiêu Sĩ Duệ, “Người Ngưu gia ngươi đã làm thế nào?”

“Người Ngưu gia nhưng thật ra không có chuyện gì, bọn họ là chịu Dụ gia sai sử, bọn họ biết người cũng đã chết, ta đã phái người canh chừng.” Tiêu Sĩ Duệ nói với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang gật đầu liền rời đi Dụ gia, nàng cảm thấy chủ mưu là người thông minh, nếu biết Dụ gia bị bại lộ, tất nhiên sẽ biết nàng đi tới Ngưu gia, thứ đồ vật hắn dùng để rat ay nếu như đủ thông minh tất nhiên là sẽ vứt bỏ, nếu mang theo sẽ lo lắng bị nàng truy tung, sợ hãi mà bại lộ hành tung.

Quả nhiên, Dạ Dao Quang tới Ngưu phủ, đi thẳng tới nơi giấu người rối, quả nhiên tìm được con rối kia, trên lưng vẫn cột một tiểu đao, vẫn là bộ dáng lúc Dạ Dao Quang thả lại, chưa từng có người động qua.

Dạ Dao Quang cầm lên, tay chạm lên mặt trên tiểu đao, rồi sau đó đầu ngón tay vận khí, thủ quyết biến hóa điểm lên phía trên người rối, khí ngũ hành của nàng bức ra một cỗ khí âm sát, trực tiếp để cho Thiên lân cắn nuốt, đem khí âm sát trên người rối toàn bộ thanh trừ. Đầu ngón tay Dạ Dao Quang kéo một đường lên lưỡi dao Thiên lân, dùng máu lau sạch bát tự viết bên trên.

Thời điểm muốn thu hồi Thiên lân, lại phát hiện Thiên lân cố chấp bất động, lưỡi dao vẫn luôn hướng tới tiểu đao trong tay Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang đem tiểu đao đưa tới trước mặt nó, lại không có nghĩ đến vừa mới tới gần, trên người Thiên lân liền phiêu ra một cỗ lực lượng kỳ lạ phóng tới phía trên tiểu đao. Cỗ lực lượng kia rất cường thế, trực tiếp hút lấy tiểu đao trên tay nàng.

Dạ Dao Quang liền nhìn thấy thân thể Thiên lân trướng lớn gấp ba lần tiểu đao, rồi sau đó tàn lưu máu do Dạ Dao Quang vừa cắt qua nhanh chóng từ lưỡi đao hướng lưỡi lên phía trên lan tràn, từng tia huyết tuyến ở lưỡi dao hình thành hình dạng của tiểu đao. Khi đồ hình kia hình thành, tiểu đao liền bị hút tới trên thân Thiên lân, không lớn không nhỏ khít với đồ án huyết tuyến.

Đúng lúc này sự tình xảy ra không thể tưởng tượng, tiếng xèo xèo xèo như đang nướng thịt vang lên, Dạ Dao Quang liền thấy tiểu đao bắt đầu hòa tan trên lưỡi dao của Thiên lân, tan chảy như chất lỏng, trải ra thẩm thấu vào bên trong Thiên lân, cuối cùng biến mất không thấy dáng, trên mũi đao Thiên lân sắc nhọn chợt lóe quang mang, lại thu nhỏ trước mặt Dạ Dao Quang.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Dạ Dao Quang cảm thấy thân Thiên lân dày hơn, loại dày này cũng không thể dùng đôi mắt trực quan để nhìn, là một loại mũi nhọn, một loại khí lực, phải dùng cảm giác đi cảm thụ độ dày. Nàng duỗi tay đem Thiên lân nắm lại trong tay, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

“Ngươi thật đúng cái gì cũng ăn, ngay cả đồng loại ngươi cũng không buông tha.” Dạ Dao Quang lăn qua lộn lại nhìn nhìn Thiên lân, hơn nữa dùng thần thức xem xét, vẫn chưa tu thành linh trí, chỉ là một pháp khí bình thường mà thôi.

Mang theo Thiên lân rời khỏi Ngưu phủ, Dạ Dao Quang lại ở ngoài phủ đệ gặp một người ngoài ý muốn người.

Người nọ một bộ trường bào màu vàng cam, quần áo được thêu đồ án chim én tinh xảo bằng sợi tơ bạc. Hắn ngồi trên xe ngựa, xốc lên màn xe, dung nhan tuấn mỹ lộ ra một chút ý cười lười nhác, vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, càng thêm phong thần tuấn lãng, người này đúng là Nguyên Dịch mà Dạ Dao Quang hồi lâu không gặp.

Vừa thấy liền biết gia hỏa này là cố ý ở chỗ này chờ nàng, Dạ Dao Quang thoải mái hào phóng đi lên trước: “Nguyên công tử chờ tại đây, có gì chỉ giáo.”

“Dụ nhị là người của ta giết chết.” Nguyên Dịch vừa mở miệng chính là một câu như vậy.

Sắc mặt Dạ Dao Quang tức khắc biến đổi, tay cầm người rối của nàng nắm thật chặt, nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi: “Nguyên công tử cũng muốn chen một chân?”

Dạ Dao Quang không tin người sau lưng muốn gây họa cho Dụ Thanh Tập là Nguyên Dịch, cho dù Nguyên Dịch có lý do, hắn không muốn hoàng thất thêm người thừa kế, nhưng như vậy lật đổ Đại Nguyên hoàng triều, chặt đứt long mạch hộ quốc càng thêm phiền toái. Nhưng Nguyên Dịch nếu đã rat ay sẽ không chỉ làm nhỏ như vậy, cũng sẽ không đi vòng vo, Dụ Thanh Tập chỉ sợ sớm đã sinh non.

Như vậy, người của Nguyên Dịch còn giết nhị Dụ gia, chính là muốn đảo loạn vũng nước đục này. Khó trách, khó trách Thượng Ngọc Yên cẩn thận như vậy cũng vẫn chậm một bước. Bọn họ đều không muốn kinh động chủ mưu sau lưng, lại không nghĩ tới thế nhưng có người Nguyên Dịch trà trộn vào. Nguyên Dịch không tiếc bại lộ người mình đã sắp đặt ở Đông Cung cũng muốn nhúng tay vào, Dạ Dao Quang tức khắc có dự cảm không tốt.

“Phu thê các ngươi còn khó đối phó hơn ta nghĩ.” Nguyên Dịch đột nhiên mở miệng nói, “Ta cả đời này chưa bao giờ chịu thất bại, cho đến khi ta gặp phu thê ngươi. Mấy năm nay ta vẫn luôn đi tìm, tìm nhược điểm của các ngươi, một lần có thể một kích tạo vết thương trí mạng, nhưng trước sau không có kết quả. Hiện giờ thật vất vả tìm được một cái, làm sao có thể dễ dàng dừng tay như vậy?” Nói xong, Nguyên Dịch rũ xuống mi mắt, ánh mắt dừng ở người rối trên tay Dạ Dao Quang, “Ôn phu nhân, ngươi cũng không cần tiếp tục tra, trở về nói cho Ôn Doãn Hòa, ta hôm nay chính thức hạ chiến thư với hắn, hắn tốt nhất nên chuẩn bị tốt.”

“Ngươi muốn chiến thì chiến.” Dạ Dao Quang cũng dứt khoát, từ một khắc Nguyên Dịch xuất hiện, Dạ Dao Quang liền biết bọn họ sớm hay muộn là phải liều chết tương đấu, bởi vì lợi ích của bọn họ cạnh tranh nhau.

Ôn Đình Trạm muốn làm quan thanh liêm, muốn tích lũy công đức, muốn tạo phúc thương sinh, không chỉ là vì nàng, là vì chứng thực giá trị của mình, càng là muốn hết nghĩa tình kết cùng Tiêu Sĩ Duệ.

Nguyên Dịch bởi vì nguyền rủa biến thái kia của Nguyên quốc sư, hắn cũng không muốn chính mình trở thành con rối của tổ tiên trọng sinh, hắn muốn tránh thoát số mệnh, vậy cần thiết tới đế lăng đi tìm Nguyên quốc sư, mà Nguyên quốc sư trấn áp đế lăng muốn mở ra, liền không thể không chặt đứt long mạch hộ quốc. Cứ việc Nguyên Dịch cũng không biết đến lúc đó là đi để thành toàn cho Nguyên quốc sư hay cả hai hợp lực để đạt tự do, nhưng đây là cơ hội cần phải thử mới biết, nếu không cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.

“Rửa mắt mong chờ.” Nguyên Dịch nhẹ buông tay, màn xe rơi xuống, cách trở tầm mắt hắn cùng Dạ Dao Quang, “Ôn phu nhân, cáo từ.”

Nhìn xe ngựa đi xa, ánh mắt Dạ Dao Quang tiệm lãnh.

“Dao tỷ tỷ……” Lúc này Tiêu Sĩ Duệ mới tới, vừa lúc nhìn tới hướng xe ngựa của Nguyên Dịch đi khuất.

“Cái này cho ngươi.” Dạ Dao Quang đem người rối đưa cho Tiêu Sĩ Duệ, “Ngươi cầm nó có thể định tội Ngưu phủ, cũng có thể tạm thời dập tắt ý đồ của bệ hạ ngày sau lại muốn ngươi nạp thêm nữ nhân.”

Chờ sau khi Tiêu Sĩ Duệ tiếp nhận, Dạ Dao Quang lại phân phó: “Ngày mai, ngươi tới Chử phủ cầu hôn, ta muốn trở về tìm A Trạm sớm chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play