Kéo thân thể mỏi mệt, Dạ Dao Quang ngồi dậy đứng xuống giường, sau khi rửa mặt trạng thái của nàng mới tốt hơn chút. Vì không muốn Ôn Đình Trạm lo lắng, Dạ Dao Quang cũng không mang bộ dáng tâm sự nặng nề, liền đem sự những cảnh trong mơ bỏ ra sau đầu.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quyết định lưu lại Cống chùa một ngày. Ngày này, bọn họ cũng không đi quấy rầy Thả Nhân, mà có Xích Liệt Hưu dẫn đường đưa tới các nơi quanh Cống chùa, bao gồm phong cảnh xung quanh, suốt chặng đường cũng không đề cập tới chuyện triều đình, bá tánh Thổ Phiên, dường như thực trở thành những du khách thuần túy.

Chẳng qua được chủ trì cùng đại đệ tử của chủ trì tự mình tiếp đãi như khách cấp cao.

Tới buổi tối, bọn họ vẫn tiếp tục ngủ lại Cống chùa. Có lẽ bởi vì ban ngày thư thái nhẹ nhàng, Dạ Dao Quang đêm này ngủ ngon tới hừng đông, hoàn toàn quên cảnh tượng trong mơ kia.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không muốn lưu lại Cống chùa quá lâu, tính toán một ngày nữa sẽ chào từ biệt, lúc này lại gặp Vệ Truất cả người bị thương, được người đưa tới Cống chùa.

Nhìn thương thế của Vệ Truất, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều sợ hãi, gân mạch bị hao tổn, nội thương rất nghiêm trọng. Dạ Dao Quang nhanh chóng dùng khí Ngũ hành cùng Thái Ất thần châm chữa trị gân mạch cho hắn, Ôn Đình Trạm sau khi bắt mạch cũng khai phương thuốc điều trị.

Chờ đến khi Ôn Đình Trạm đi xem xét tình hình Vệ Kinh, Dạ Dao Quang ở trong sân trò chuyện với người đưa Vệ Truất trở về.

Một nữ nhân.

Một nữ nhân cả người đầy sát khí.

Người này đứng lạnh lẽo một chỗ, dường như đôi mắt có thể không bao giờ nhắm, chính là một sát thủ.

Nhưng Dạ Dao Quang lại biết, cô ta không phải người của Ôn Đình Trạm, bởi vì thái độ của nàng ta với Ôn Đình Trạm thực lạnh nhạt.

“Đa tạ cô nương cứu Vệ Truất.” Dạ Dao Quang mở lời cảm tạ.

“Hắn không chết?” Cô nương này khi mở miệng, giọng nói cũng lạnh băng như gió tháng một.

“Không chết.”

“Trả hết.” Cô nương này ném xuống hai chữ, liền xoay người rời đi.

Dạ Dao Quang nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất, cũng không giữ lại, trực tiếp xoay người quay về phòng hỏi Ôn Đình Trạm: “Chàng có phải lệnh Vệ Truất đi chặn người Nam Cửu Vương?”

“Phải” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng đáp.

“Nam Cửu Vương này quả nhiên không bình thường, thủ hạ còn có người lợi hại như vậy.” Với công phu của Vệ Truất, nếu không phải kém Ôn Đình Trạm vài tuổi, Ôn Đình Trạm lại có long tiên dịch tôi thể, chỉ sợ Ôn Đình Trạm cũng không phải đối thủ của hắn.

“Nhìn từ vết thương trên người, hắn hẳn bị ít nhất sáu người vây sát.” Ôn Đình Trạm trầm mắt nói.

Có cùng một người hay không, có thể căn cứ thủ pháp đả thương người khác, cùng vết thương do binh khí để lại suy đoán.

“Thì ra là thế.” Dạ Dao Quang không để ý tới ngoại thương của Vệ Truất, nàng chỉ phụ trách nội thương, huống hồ những nơi Vệ Truất bị thương có chút nhạy cảm, nàng cũng không tiện đi kiểm tra. Dạ Dao Quang quay đầu nhìn Vệ Truất vẫn đang hôn mê, “Tin tức có kịp ngăn lại không?”

“Phải đợi Vệ Truất tỉnh lại mới biết được có ngăn được hay không.” Ôn Đình Trạm bình đạm nói.

Đã quá hiểu Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhìn dáng vẻ này của hắn liền biết tám chín phần mười đã cản được, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, thương thế hiện tại của Vệ Truất khó có thể di chuyển, cần dưỡng thương hai ngày, bởi vậy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quyết định ở lại Cống chùa thêm hai ngày.

Vệ Truất ngày thứ hai tỉnh lại, ăn chút thức ăn rồi uống thuốc, lấy lại chút tinh thần, lúc sau mới nói với Ôn Đình Trạm: “Hầu gia, may mắn không làm nhục mệnh.”

“Ngươi đã vất vả rồi, cứ nghỉ ngơi đi, những vết thương ngươi phải chịu ta sẽ đòi lại gấp bội.” Ôn Đình Trạm duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai không bị thương của Vệ Truất.

“Là một cô nương đưa ngươi về đây.” Dạ Dao Quang không muốn không khí ngưng trọng, vì thế dịch ánh nhìn tinh nghịch qua Vệ Truất, “Một cô nương xinh đẹp lại có võ công cao cường.”

“Mộc Lãnh, sát thủ hoàng bài Thiên Nhất Cư.” Vệ Truất nghiêm trang đáp lại.

“Thiên Nhất Cư?” Cái tên thực xa lạ.

“Tổ chức ám sát nổi tiếng nhất trong giang hồ.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao Quang, “Tổ chức này nắm giữ một nửa cao thủ võ học toàn bộ thiên hạ, người đứng phía sau không biết là ai, bọn họ không có nơi giao dịch cố định, cũng không quan trọng khách hàng là ai. Chỉ cần chấp nhận được mức giá, treo đèn lồng đỏ trước cửa, viết lên ba chữ Thiên Nhất Cư, tự nhiên sẽ có người tìm tới cửa.”

“Tổ chức này không tồi a.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, cách nhận lệnh này thực sự rất độc đáo, vừa không tiết lộ thông tin của người thuê, cũng không lộ tin tức sát thủ.” Như vậy xem ra, trong tổ chức bọn họ có một người khinh công lợi hại.”

Bằng không làm cách làm có thể không dấu vết phát hiện người thuê, lại nhanh chân hơn những người khác?

“Thiên Nhất Cư đã nổi tiếng hơn trăm năm, không phải không có người ghét cùng sợ hãi bọn họ, nhưng Thiên Nhất Cư có một nhóm ảnh sát.” Trong mắt Ôn Đình Trạm hiếm khi lộ ra vài phần quan tâm, “Phàm là những người mưu đồ muốn đối phó bọn họ, còn chưa kịp động thủ, người với đầu liền tách hai nơi. Vài lần như vậy, cũng không còn ai muốn gây hấn.”

“Này, chàng làm sao biết nhiều về Thiên Nhất Cư thế?” Dạ Dao Quang chăm chú nhìn Ôn Đình Trạm.

Ý cười mở rộng trên khóe môi Ôn Đình Trạm.

“Từng có người thuê sát thủ Thiên Nhất Cư ám sát hầu gia.” Ôn Đình Trạm chưa mở miệng, Vệ Truất thay hắn trả lời.

“Cái gì?” Dạ Dao Quang tức khắc giận dữ đứng bật dậy, “Mẹ nó, tên chết tiệt nào chán sống?”

Ôn Đình Trạm quét mắt về phía Vệ Truất: “Dao Dao bớt giận, người Thiên Nhất Cư rất biều điều, có ý báo bọn họ không nhận đơn hàng này.”

“Coi như thức thời.” Sắc mặt Dạ Dao Quang lúc này mới khá hơn, “Chuyện này xảy ra khi nào?”

Ôn Đình Trạm thế nhưng chưa từng nhắc tới.

“Lần thứ hai nàng đi Phượng Tường phủ.” Ôn Đình Trạm khẽ thở dài, “Bởi vì bọn họ tới nhắc nhở, sự tình này ta cũng không để lại trong lòng.”

“Bọn họ vì sao không nhận?” Dạ Dao Quang khó hiểu, đây là giao dịch lớn a.

“Không thể ra giá.” Vệ Truất đáp.

“Không thể ra giá?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.

“Ta nói rồi, người Thiên Nhất Cư thực biết điều.” Ôn Đình Trạm giải thích.

Dạ Dao Quang nháy mắt lĩnh ngộ, không rõ người Thiên Nhất Cư vì sao không muốn đối địch với Ôn Đình Trạm, cho nên đề ra một cái giá trên trời mà đối phương không thể đáp ứng, như vậy vừa không đắc tội với Ôn Đình Trạm, vừa không cần phá vỡ quy tắc. Không phải bọn họ không dám giết, là tại các ngươi không đủ tiền trả mà thôi.

Mắt Dạ Dao Quang trợn trắng, phân phó Vệ Truất nghỉ ngơi, nàng suy nghĩ tới việc có nên treo đèn đỏ Thiên Nhất Cư, hấp dẫn bọn họ tới rồi tra gốc gác hay không.

Vệ Truất dưỡng thương hai ngày, bọn họ liền chào từ biệt, Thả Nhân đại sư cũng không giữ lại.

“Đại sư, ta có một vật muốn tặng ngài.” Ôn Đình Trạm trước khi đi đem một cái hộp gỗ nhỏ đặt trước mặt Thả Nhân.

Chờ đến khi Dạ Dao Quang cùng mấy người Ôn Đình Trạm rời khỏi một hồi lâu, Thả Nhân mới duỗi tay đem hộp mở ra, bên trong chính là đóa hoa đào không nên tồn tại lúc này.

Gió thổi tới, từng trận hương hoa quanh quẩn.

Đôi mắt Thả Nhân như nước giếng không gợn sóng khẽ nhúc nhích, bên tai hắn tựa hồ vang lên thanh âm từ rất rất xa.

“Tiểu hòa thượng, ta đẹp không?”

“Tiểu hòa thượng, ngươi vì sao phải tu đạo, tu đạo chẳng có gì thú vị.”

“Tiểu hòa thượng, ngươi nhìn ta này, có phải ta càng đẹp hơn ngươi rồi không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play