Đối với sự tình giữa Minh Nặc cùng Thánh Nữ Miêu t ộc, Dạ Dao Quang không có hứng thú. Lão quỷ sau ngày hôm qua bị đuổi thì tối nay cũng không tới, không biết có phải sợ tới mức co đầu rút cổ hay không. Dạ Dao Quang cũng không tính toán tha cho nó dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải biết nó rốt cuộc tồn tại dưới hình thái gì.
Cho nên, Dạ Dao Quang cùng người Tưởng gia gióng trống khua chiêng đi đào mồ. Căn cứ chiều sâu của mộ mà đào, quan tài Tưởng Nghị Mân được nâng ra tới, Dạ Dao Quang vận khí lòng bàn tay ấn trên mặt đất, cảm ứng một chút, liền cong môi cho người tiếp tục đào xuống nửa thước, rồi sau đó thiêu đốt mấy tấm phù triện, lực lượng phía dưới lập tức dao động, Dạ Dao Quang mới thu tay lại, từ phần mộ nhảy lên.
Ôn Đình Trạm ngồi xổm phía bên quan tài, kiểm nghiệm thi thể Tưởng Nghị Mân, Dạ Dao Quang cố ý để người Tưởng gia tránh xa một chút. Ôn Đình Trạm nhìn xác chết Tưởng Nghị Mân một hồi, cuối cùng để ý tới tai của hắn, nghiêm túc kiểm tra lại rồi nhờ Tưởng gia đi mời ngỗ tác* tới tham vấn.
*Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.
“Tưởng lão gia, lệnh công có phải thường ngủ không ngon?” Ôn Đình Trạm ra tiếng hỏi.
Ánh mắt Tưởng Xương Hưng dừng ở trên người một nô bộc, nộ bộc này lúc trước đi theo hầu cận Tưởng Nghị Mân, đã được Tưởng Xương Hưng nhắc tới, gã nô bộc vội vàng trả lời: “Thiếu gia ngủ làm động tác rất lớn.”
Ôn Đình Trạm gật gật đầu: “Tưởng lão gia, lệnh công tử là xuất huyết bên trong mà chết.”
“Xuất huyết bên trong?” Tưởng Xương Hưng không thể tin nhìn chằm chằm đầu thi thể nhi tử.
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Nếu ta đoán không sai, lệnh công tử trước khi đi tham dự kỳ thi mùa thu, chậm thì có nửa năm mất ăn mất ngủ, ngày tiếp nối đêm khắc khổ ra sức học hành.”
“Phải, không sai.” Tưởng Xương Hưng gật đầu.
“Nếu đã không sai, tuy trong phủ thường xuyên cung cấp đồ bổ dưỡng cho lệnh công tử tẩm bổ, nhưng lệnh công tử khuyết thiếu lại chính là nghỉ ngơi, hơn nữa trong lòng đè nặng kỳ thi mùa thu, ngày thường lại vì ra sức học hành mà tự nhốt mình trong phòng. Thời gian dài không thấy mặt trời thân thể sẽ càng thêm suy yếu….”
Dạ Dao Quang xem như minh bạch ý tứ Ôn Đình Trạm, Tưởng Nghị Mân chính là thức đêm trường kỳ cộng thêm áp lực lớn dẫn tới khí huyết hỗn loạn. Đương lúc hắn thi đậu cử nhân, trong lòng lại quá mức kích động, cảm xúc thay đổi quá lớn, người như vậy cơ thể không khỏe lại làm động tác lớn, thí dụ đột nhiên hung phấn mãnh liệt bật dậy từ trên giường, dễ dàng dẫn tới xuất huyết não.
Xuất huyết não sẽ không làm người ta lập tức thương vong, nhưng căn cứ cung thuật của nô bộc Tưởng Nghị Mân, Tưởng Nghị Mân này mấy ngày trước khi qua đời ban đêm thường nằm mơ, quơ chân múa tay, qua đời cũng vào ban đêm, là ở trong mộng gây ra động tác quá lớn. Nhưng Tưởng Nghị Mân vẫn luôn như vậy nên nô bộc cũng không suy nghĩ gì nhiều, kỳ thật khi đó Tưởng Nghị Mân đã xuất huyết trong, nếu lúc ấy kịp thời phát hiện, nói không chừng còn có thể cứu chữa………
Cho nên, Tưởng Nghị Mân chính là đơn giản chết từ trong mộng, hắn cũng không biết mình vì sao lại chết, bởi vì khi ngủ mơ sự tình phát sinh thế nào hắn hoàn toàn không biết, lúc ấy ý thức của hắn vốn rơi vào trạng thái không thanh tỉnh.
Nhìn khuôn mặt hối hận của Tưởng Xương Hưng, hắn tự trách mình cứ luôn thúc giục hài tử, Dạ Dao Quang cũng không biết nói gì. Tưởng gia có tam phòng, Tưởng Xương Hưng cùng Tưởng Xương Đức là cùng mẫu, mà bọn họ còn có đệ đệ do mẹ kế sinh ra, cũng là cử nhân thứ nhất của Tưởng gia. Nguyên bản huynh đệ Tưởng Xương Hưng bị mẹ kế nhiều lần tra tấn, thật vất vả ông trời có mắt, đệ đệ còn chưa trưởng thành, lão cha bất công liền sinh bệnh, gia nghiệp cứ như vậy không cần tranh cãi đưa vào tay bọn họ, lúc ấy bọn họ mới có thể lật mình.
Nhưng người đệ đệ này cũng rất bản lĩnh, một mạch cắn răng khảo cử nhân, ở ngay giữa lúc Tưởng gia tranh đoạt quyền. Cũng may hắn khảo tới chín lần cũng không đậu tiến sĩ, lúc này bọn họ mới có thể thở dốc. Mắt thấy đệ đệ vẫn chưa muốn dừng lại, nghe nói lần này còn nắm chắc, Tưởng Xương Hưng bên này chỉ có mình nhi tử là người có thiên phú học tập, dồn hết những áp bách của Tưởng gia lên người đứa nhỏ này.
Sau khi điều tra rõ nguyên nhân cái chết, Dạ Dao Quang một lần nữa ở nơi không xa tìm được một vị trí không tồi, cho người Tưởng gia một lần nữa đào mộ cho Tưởng Nghị Mân. Chờ tới khi làm xong, màn đêm cũng đa buông xuống, Tưởng Xương Đức một bên chiếu cố ca ca đã thất hồn lạc phách, một bên chiêu đãi Dạ Dao Quang bọn họ dùng bữa.
Dùng bữa xong, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lại ở phòng Tưởng Nghị Mân chờ. Lần này Dạ Dao Quang chờ không bao lâu, lão quỷ kia liền xuất hiện, vừa xuất hiện đã lập tức chất vấn: “Ngươi rốt cuộc có ý gì, ngươi rõ ràng có thể phóng xuất ta, lại cố tình chơi xấu. Ngươi cho rằng chỉ mấy cái phù triện đó là có thể đủ vây khốn ta sao? Uổng ta đem ngươi coi như người tốt khó gặp, thế nhưng ngươi lại cô phụ tín nhiệm của ta, lương tâm của ngươi ở đâu? Ngươi có biết đám phù triện kia gây cho ta thương tổn lớn thế nào không, liền tính ngươi không cứu ta, giữa chúng ta cũng không có ân oán, ngươi vì sao phải hại ta……….”
Còn tốt là lão quỷ chỉ là một hình thái, nếu không Dạ Dao Quang chỉ sợ nhìn thấy nước miếng của lão văng tứ tung. Một nam quỷ lại có thể nói như vậy, Dạ Dao Quang tỏ vẻ xưa nay chưa từng gặp.
“Nói đủ chưa, đủ rồi thì câm miệng!” Thật sự không thể nhịn được nữa, Dạ Dao Quang quát lạnh một tiếng, “Thứ nhất, ta có cứu ngươi hay không là chuyện của ta; Thứ hai, ta nếu muốn hại ngươi, chỉ dùng tới mấy tấm phù sao? Thứ ba, ta chưa bao giờ nói ta là người tốt, chính ngươi sai lầm, cùng ta có quan hệ gì? Thứ tư…….”
Bị Dạ Dao Quang nhất nhất phản bác, lão quỷ câm nín chôn một chỗ hồi lâu, sau mới lười nhác hỏi: “Nếu ngươi không muốn hại ta, nhưng đó chính là bức ta tới. Ngươi nếu không muốn cứu ta, bức ta tới làm chi?”
“Nguyên nhân cái chết của Tưởng Nghị Mân phu quân ta đã điều tra rõ, ngươi đem quỷ hồn của hắn giao cho ta.” Dạ Dao Quang rõ ràng minh bạch nói, “Ngươi lúc này, kỳ thật không phải quỷ đúng không?”
“Ai nha nha, ngươi thế nhưng đã nhìn ra?” Lão đông tây ngạc nhiên nói một câu, “Ta đích xác không phải quỷ, ta là mị.”
“Mị?” Dạ Dao Quang nhíu mày, mị giải thích hẳn là một loại tinh quái.
“Đúng vậy, quỷ mị quỷ mị, là hai loại khác nhau tuy không sai biệt lắm.” nó giải thích, “KHác biệt lớn nhất giữa Quỷ và Mị chính là, quỷ là hồn thể, mà Mị là tinh khí, ta do tinh hoa nguyệt chi cô đọng mới sinh ra.”
Như thế cùng phỏng đoán của Dạ Dao Quang không sai biệt lắm.
“Hồn phách Tưởng Nghị Mân ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải thả ta ra.” Mị này lập tức nói điều kiện.
“Đem ngươi thả ra, sau đó thì sao?” Dạ Dao Quang lấy trao đổi làm lợi thế.
“Sau đó?”
“Sau đó ngươi đi đâu?” Dạ Dao Quang đạm mạc nói, “Nếu quỷ mị là không sai biệt mấy, nói vậy ngươi cũng sợ ánh nắng?”
Bằng không ban ngày đã sớm tới. Tinh khí nguyệt chi tự nhiên cùng dương khí ban ngày tương khắc. Nó vốn chính tinh khí nguyệt hoa ngưng tụ, trường kỳ tiếp xúc dương khí, chỉ sợ không bao lâu sẽ tan thành mây khói.
“Đây là việc của ta.”
“Ta không thể thả ngươi ra ngoài, nếu ngươi tạo sát nghiệt, đối với việc tu luyện của ta sẽ gây trở ngại.”
Quỷ mị là hình tháy không có thân thể, không có khả năng bị trói buộc bởi thề ước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT