“A Chiêu…..” Lôi Đình Đình hít sâu một hơi, nàng đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng thời điểm nàng ngẩng đầu nhìn Quan Chiêu, đối diện với ánh mắt hoàn toàn đơn thuần yêu nàng say đắm, những từ tàn nhẫn định nói ra đều nghẹn trong cổ họng, mấy lần nàng mấp máy môi, lại đều không phát ra thanh âm.

“Đình Đình, nàng muốn nói gì với ra?” Lòng Quan Chiêu cũng trầm xuống.

“Ta……” Lôi Đình Đình nắm chặt tay, cuối cùng nói, “A Chiêu, chàng cố gắng học hành, ba năm sau kỳ thi mùa xuân giành lấy hạng nhất, chờ chàng kim bảng đề danh, tất nhiên có thể tìm được nhà môn đăng hộ đối, một nữ tử đáng giá để huynh dành trọn tâm tư, nhưng…. Người đó không phải là ta.”

Rốt cuộc, rốt cuộc nàng đã đem câu này nói ra, tim nàng từng đợt đau nhói, nhưng nàng lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Người nàng yêu là nam nhân này, nhưng lòng nàng vĩnh viễn không thể tiêu tan, bọn họ kết duyên đến từ việc phụ thân nàng đột tử. Nàng đã nghĩ thông suốt lời nói của Dạ Dao Quang. Nàng có thể không hận Quan Chiêu, không oán Quan Chiêu, nhưng nàng lại không thể gả cho hắn. Nàng sợ hãi gặp mộng đêm khuya, phụ thân dưới suối vàng mắng nàng là đứa con gái bất hiếu.

“Đình Đình…….. nàng, nàng nói cái gì?” Tâm Quan Chiêu nháy mắt chìm vào đáy cốc, hắn hoài nghi chính lỗ tai của mình.

Nhẫn tâm đẩy tay Quan Chiêu ra, Lôi Đình Đình đứng lên, nhanh chóng xoay người, hốc mắt nàng đã đỏ bừng: “Ta nhớ ra rồi, nhớ tới chàng cùng kẻ ăn chơi chác táng chặn đường đi của ta, mở miệng đùa giỡn với ta. Ta cũng nhớ tới, nhớ tới các ngươi bởi vì muốn gây bất lợi cho nhà ta mà dẫn cho cha ta đột tử, làm cha ta….. bị bầm thây vạn đoạn mà chết. Ở trong mắt ta, ngươi cũng là kẻ đồng lõa không có bất luận điều gì khác nhau, mối thù giết cha không đội trời chung, ta làm sao có thể gả cho người hại chết cha ta!”

Mắt Quan Chiêu tối sầm, hắn suýt nữa không đứng vững. Sau khi Lôi Đình Đình tỉnh táo lại, hắn cũng đã từng thử vài lần, Lôi Đình Đình chưa từng thể hiện ra ngoài nàng biết chuyện gì. Minh Duệ hầu nói với hắn, ký ức của Lôi Đình Đình đã theo thần hồn của nàng tan thành mây khói. Hắn muốn đưa nàng đi ngoại phóng, cũng là sợ tại Đế Đô nhàn ngôn toái ngữ quá nhiều. Hắn không phải không dám thừa nhận hắn sai, nhưng sợ hãi nàng bởi vậy mà vô pháp tha thứ cho hắn.

“Đình Đình……”

“Quan Chiêu, ta không hận chàng, nhưng ta hận chính mình.” Lôi Đình Đình xoay người, mắt đã đong đầy nước, thống khổ nhìn hắn, “Ta hận chính mình đã từng động tình với chàng, ta thế nhưng lại động tình với nam tử chơi bời lêu lổng từng nói với ta những câu ngả ngớn. Ta thế nhưng lại động tình với người đã tàn hại phụ thân ta!”

“Đình Đình, ta đối với nàng là thật lòng……”

“Đủ rồi.” Không đợi Quan Chiêu run giọng đem nói cho hết lời, Lôi Đình Đình liền lạnh giọng đánh gãy, “Chàng nếu không muốn bức tử ta, chàng nếu còn có một tia áy náy cùng thương hại thì ngày sau không cần đến tìm ta. Ngày ta và chàng gặp lại, chúng ta chính là những người xa lạ.”

Nói xong, nước mắt Lôi Đình Đình chảy dài xuống gương mặt, nàng tuyệt nhiên xoay người rời đi.

Quan Chiêu duỗi tay muốn bắt lấy nàng, nhưng tay hắn dưới ánh dương không thể chạm tới sợi tóc của nàng.

Những ngày sau Lôi Đình Đình không ra khỏi cửa phòng. Quan Chiêu ban đầu còn chờ đợi sự may mắn, nhưng dần dần hắn minh bạch Lôi Đình Đình đã quyết tâm. Rốt cuộc, hắn hạ quyết tâm đi tới trong viện tìm nàng, nàng lại không gặp hắn.

Hắn đem một túi thơm đặt ở trước cửa: “Đây là vật trước khi nàng tới Tây Ninh đã đưa cho ta. Ta mỗi ngày đều cho một đồng tiền vào trong đó, túi thơm ngày càng nặng, tâm ta ngày càng nhẹ, chỉ vì ngày ta được gặp nàng càng gần……”

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng không có một tia động tĩnh, Quan Chiêu nhắm mắt lại: “Ta hôm nay trở về, Đình Đình, ta sẽ chờ nàng, cả đời này.”

Lôi Đình Đình ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân đi ngày càng xa của hắn, thật nặng nề, nặng như mỗi bước đi đều đạp lên ngực nàng, rồi lại càng lúc càng nhẹ, cho tới khi biến mất không thấy. Lúc này Lôi Đình Đình cũng không biết Quan Chiêu nói câu chờ nàng cả đời kia đã hạ quyết tâm lớn thế nào, rất nhiều năm về sau, nàng đã biết cái gọi là tình thâm không hối hận.

Quan Chiêu đi rồi, tinh thần Lôi Đình Đình trở nên sa sút, nàng không thích nói chuyện, càng không có tâm tư cùng Đơn Ngưng Oản đi tới học viện Côn Luân. Cao Dần hồi lâu không thấy Lôi Đình Đình, sau khi hỏi thăm nguyên do, ngày nghỉ phép của hắn liền lấy lý do muốn lãnh giáo học vấn tìm tới cửa.

“Đều là duyên phận a.” Dạ Dao Quang nghe được Ôn Đình Trạm phân phó Vệ Kinh tới báo, Hoàng Ngạn Bách dẫn theo hai đồng sinh thân nhất, Phó Nguyên cùng Cao Dần tới tìm hắn thỉnh giáo học vấn, hơn nữa muốn lưu lại ngủ một đêm cho đỡ đau đầu.

“Phu nhân, con cháu có phúc của con cháu.” Ấu Ly làm mẫu thân cũng trở nên già dặn hơn.

“Ta còn muốn sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa, ngươi nhìn cũng biết đây là có chuyện gì.” Bị chuyện của Lôi Đình Đình làm nàng không dám sinh quá nhiều con, nếu ngày sau con của nàng cũng vướng vào những chuyện như vậy, nàng không phải đau đầu chết sao.

“Ngày sau ca nhi cùng tỷ nhi tất nhiên sẽ giống như Hầu gia cùng phu nhân.” Ấu Ly vội vàng khuyên nhủ, “Nhà Hầu gia phải nhiều hài tử mới náo nhiệt.”

“Nhà ngươi ca nhi cũng ba tuổi, ngươi cũng nên sinh thêm rồi đó.” Dạ Dao Quang nghe xong lời này liền nói.

“Đứa nhỏ là duyên phận, duyên phận chưa tới, không thể cưỡng cầu.” Lòng Ấu Ly thực khoan khoái, nàng cũng nghĩ tới việc sinh thêm, đáng tiếc nàng cùng Diệp Phụ Duyên đều không kế hoạch, nhưng không có chính là không có, chuyện này cũng không có cách nào khác.

“Đúng vậy, duyên phận chưa tới, cưỡng cầu không được.” Dạ Dao Quang cũng nỗ lực phấn đấu gần một năm nhưng vẫn không có nửa điểm tin tức, nàng không khỏi thở dài.

“Nên có sớm hay muộn cũng sẽ tới.” Ấu Ly vội vàng trấn an.

“Ngươi không cần khẩn trương, ta cũng không luẩn quẩn trong lòng, ta còn có Khai Dương cùng Quảng Minh mà.” Nàng đã có hai nhi tử, nàng không tin đường con cái của nàng cùng Ôn Đình Trạm lại mỏng như vậy. Bọn họ đều còn trẻ, Ôn Đình Trạm mới vừa 22 tuổi, không có gì phải gấp gáp.

Buổi tối, Dạ Dao Quang an bài bữa tổi, còn có chỗ ở của Phó Nguyên cùng Cao Dần. Bởi vì là ngày nghỉ cuối tháng, vừa lúc ba ngày này hai người đều ở lại nhà Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang thờ ơ lạnh nhát, Cao Dần biết lễ nghĩa, ngoại trừ ban ngày ngẫu nhiên một cách dụng tâm gặp Lôi Đình Đình nói mấy câu, cũng không có hành động nào khác.

Ba ngày thoáng quá, ba người trở lại học viện, Dạ Dao Quang đối với tiểu tử Phó Nguyên kia xem ra càng nhìn càng thuận mắt. Nho nhã lễ độ, học vấn cũng tốt, có vài phần giống Ôn Đình Trạm, đáng tiếc nàng không có nữ nhi lớn như vậy. Dạ Dao Quang vô ý đem suy nghĩ này nói cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm nháy mắt không có cảm tình với Phó Nguyên, còn vài lần cự tuyệt không gặp, sau đó Dạ Dao Quang biết chuyện mới dở khóc dở cười.

“Chàng cũng thật là, hài tử cũng không tha.” Dạ Dao Quang cười như điên trên giường.

“Hắn nhỏ hơn ta năm tuổi, nàng liền coi hắn như hài tử.” Ôn Đình Trạm đen mặt nói.

Tuổi mười bảy, có một số người thành hôn sớm sắp làm cha. Phó Nguyên đây là một lòng một dạ đặt lên văn chương, tính toán ba năm sau tham gia kỳ thi mùa xuân mới chậm chạp chưa muốn thanh hôn. Hơn nữa, dung nhan Dạ Dao Quang cũng không già, nhìn qua cũng chỉ là thiếu nữ mười tám, khó tránh khỏi Phó Nguyên không nảy sinh ý khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play