Nàng hiến tế linh hồn, không còn cơ hội chuyển thế, hắn làm phép muốn giữ lại một tia cứu nàng quay lại là không có khả năng, nhưng hắn không muốn để nàng cứ như vậy biến mất trong thiên địa, không phải quá bất công với nàng hay sao? Nếu trời xanh không có mắt, vậy hắn sẽ dùng bản lĩnh của chính mình vì nàng mà tìm một con đường trọng sinh.
Hắn nỗ lực học mọi thuật pháp, nỗ lực hấp thu vu thuật, cuối cùng ngay cả lão sư của hắn, Đại vu trước lúc lâm chung đã đem tu vi cả đời truyền lại cho hắn. Đại vu rõ ràng nói với hắn, có thể tìm về công chúa chuyển thế, chỉ cần hắn bị đánh thức sau khi ngủ say, công chúa liền sẽ lần nữa quay về bên cạnh hắn.
Chính là hắn bị một đám người muốn khuy ký Thiên châu chín mắt làm bừng tỉnh sớm hơn 300 năm, nàng vẫn chưa trở về, còn hắn lại bị nơi này trói buộc, bởi vì hắn là mắt trận của toàn bộ cổ thành ngầm này, một khi hắn ly khai cả thành này sẽ bị hủy diệt. Giống như lời nói của Ôn Đình Trạm, nơi này là địa phương duy nhất lưu lại hơi thở tàn lưu của Thiện Thiện, hắn làm sao có thể bỏ đi.
Vì thế hắn tìm được Truyền Tống Trận, nhưng vẫn luôn không có người tiếp xúc với trận pháp này, hắn muốn đưa một người tiến vào cũng đều không được. Thời điểm hắn chờ tới mức sắp nổi điên, rốt cuộc đại hãn Mông Cổ trong lúc vô ý đã động vào trận pháp. Hắn mới đầu nghĩ là Thiện Thiện, cao hứng phấn chấn đưa người vào, lại không ngườ là một nam nhân thô kệch!.
Thiện Thiện sao có thể biến thành nam nhân? Hòa Dã cho dù khó tiếp thu nhưng lại sợ hãi đó là sự thật, vì thế hắn đem thần hồn đại hãn Mông Cổ rót vào thân thể Thiện Thiện, lại không nghĩ đến Thiên châu chín mắt trấn áp bệnh ma đã hấp thu quá nhiều bệnh khí nơi này lần thứ hai thức tỉnh, ở thời điểm hắn thi pháp đã tranh thủ nhảy vào thần hồn đại hãn Mông Cổ.
Đó là đồ vật của Thiện Thiện, hắn không cho phép người không phải Thiện Thiện chuyển thế lấy đi, nhưng hắn cũng không thể lấy ra được, trừ phi giết chết đại hãn Mông Cổ. Nhưng mà, hắn đã đợi gần 300 năm mới chờ tới khi có một người động tới trận pháp, đem người này giết chẳng lẽ hắn phải đợi thêm 300 năm nữa, thậm chí lâu hơn mới có thêm một người?
Hòa Dã không muốn tiếp tục chờ, nếu đây là đồ vật của Thiện Thiện, hắn tin tưởng vận mệnh chú định tất nhiên cũng sẽ có điều chú định, cho nên hắn đem đại hãn Mông Cổ tính cả Thiên châu chín mắt đưa ra ngoài theo trận pháp, một năm sau hắn chờ được Dạ Dao Quang bọn họ tìm tới. Bởi vì Dạ Dao Quang mặc nam trang, hắn vẫn luôn cho rằng cả ba người đều là nam nhân, trải qua việc của đại hãn Mông Cổ, hắn không bao giờ tin Thiện Thiện sẽ chuyển thế trở thành một nam tử. Thẳng đến khi giao thủ cùng Dạ Dao Quang, cảm giác được Dạ Dao Quang là nữ tử, nghe được Ôn Đình Trạm suy đoán hắn đang đợi một người, mà Dạ Dao Quang lại nói nàng vì Thiên châu chín mắt mà đến, cho nên hắn mới có thể chắc chắn Dạ Dao Quang chính là Thiện thiện, chỉ là không ngờ….
“Sự việc ngàn năm, vậy phải từ pháp sư ngàn năm trước giải đáp.” Ích Tây trưởng lão lấy ra một trản bơ đèn.
Đem bơ đèn đặt trên mặt đất, tay áo hắn phất một cái, bơ đèn kia liền được thắp sáng lên. Vốn dĩ bơ đèn không có bấc đèn, nhưng theo Ích Tây thi pháp, đèn rất nhanh toát ra từng làn sương khói thuần trắng. Sương khói phóng lên cao như đám mây dày nặng, ở tầng trên có một bóng người chậm rãi hiện lên.
Lúc này Thiên Cơ rót vào khí Ngũ hành, Dạ Dao Quang chậm rãi thức tỉnh, nhìn hình người bên trong khói trắng kia, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Túc Mĩ từ trong giác cảnh của Hòa Dã: “Túc Mĩ vương tử….”
“Là ngươi!” Hòa Dã tức khắc giống như Miêu nhi bị dẫm lên đuôi mà xù lông, tay vừa chuyển hướng tới Túc Mĩ phát động công kích, đáng tiếc hắn lại bị Ích Tây trói buộc, căn bản không thể vọng động. khóe mắt không khỏi muốn nứt ra nhìn chằm chằm Ích Tây, “Buông ta ra!”
“Hòa Dã pháp sư, vương tử Túc Mĩ năm đó bôn ba ngàn dặm, lấy thân thể khu qua sa mạc tìm được sư tôn, chính là muốn khẩn cầu sư tổn dùng sinh mệnh của vương tử đổi lấy sinh mệnh Thiện Thiện công chúa.” Ích Tây đối với Hòa Dã giãy giụa như thú mở miệng, ánh mắt hắn dừng ở trên bơ đèn, “Trản đèn này là sư tôn cảm động với hành động của vương tử Túc Mĩ mà dùng Phật pháp làm ra đèn trường mệnh…..”
Nguyên lai, năm đó Hung Nô bị hai đại Vu sư liên thủ đánh lui, bên trong chiến tranh, nơi những tướng sĩ tử trận không có chỗ chôn, bọn họ chết oan chết uổng, oán khí hư thối ngưng tụ hình thành ôn dịch bệnh ma. Bởi vì chiến tranh bùng nổ ở thành Lâu Lan, cho nên căn bệnh khởi nguyên cũng tại đây.
Túc Mĩ vương tử trở lại Ô Tôn biết chuyện này, hắn dò hỏi đại vu biện pháp giải quyết, đại vu nói vương quốc Tây Vực cổ xưa biến mất là số mệnh, không chỉ riêng Lâu Lan cổ thành, ngay cả những thành trì khác cũng sẽ không may mắn. Túc Mĩ vương tử không tin, nhưng vương tử đã gạt mọi người tự mình tới Lâu Lan rồi ẩn núp bên trong bá tánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn từ một người nhiễm bệnh mà lây sang cả nhà, khiến toàn gia bỏ mạng.
Vương tử thất hồn lạc phách trở về hỏi Đại vu, vì sao hắn vẫn luôn đi theo những người này sinh hoạt, thậm chí cùng ăn cùng ngủ nhưng lại không sinh bệnh, có thể từ trên người mình tìm cách hóa giải hay không. Nhưng đáp án của Đại vu lại làm hắn một lần thất vọng, hắn sở dĩ không sinh bệnh là bởi vì trên người hắn có pháp khí của Đại vu.
Nhưng pháp khí thì có thể có bao nhiêu? 36 quốc gia lại có bao nhiêu dân cư, làm sao có thể che chở hết cho từng người được?
Túc Mĩ vương tử hỏi Đại vu, phải như thế nào mới có thể đủ giải quyết trận hạo kiếp này. Đại vu nói hắn cũng không biết, hắn cũng không có năng lực chiến thắng bệnh ma, hơn nữa tùy tiện ra tay với bệnh ma, chỉ sợ làm bệnh khí khuếch tán càng rộng. Chỉ có đem bệnh ma trấn áp nhưng cần thiết phải có thần hồn sạch sẽ, tại ba mươi sáu nước Tây Vực không ai có thần hồn sạch sẽ hơn công chúa Thiện Thiện.
Nghe đến đó, Túc Mĩ vô pháp tiếp thu, hắn có thể hy sinh chính mình nhưng hắn không thể để Thiện Thiện hy sinh. Vì thế hắn không muốn đi tìm Thiện Thiện, hắn muốn quên chính mình là vương tử Ô Tôn, quên đi phụ thân mẫu thân hắn, quên con dân của hắn. Hắn chỉ muốn đưa Thiện Thiện rời đi, rời xa khỏi nơi sắp bị ma quỷ tứ lược này.
Cho nên thời điểm hắn tìm tới Thiện Thiện, hắn không dám nói cho Thiện Thiện biết chỉ có sự hy sinh của nàng mới đủ ngăn cản bệnh ma, hắn sợ hãi nàng sẽ không chút do dự lựa chọn hy sinh. Hắn muốn ích kỷ mang theo Thiện Thiện rời đi, tới nơi chỉ có hai người họ.
Nhưng đúng như những gì hắn sở liệu, Thiện Thiện công chúa không đi theo hắn. Hắn từng nghĩ đến việc đánh ngất nàng rồi trộm đưa nàng đi, hắn biết nếu hắn thực sự làm như vậy, nàng sẽ hận hắn cả đời, thậm chí vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.
Cho nên hắn mang theo một thân tuyệt vọng rời đi, hắn muốn tới Trung thổ, tìm người lợi hại hơn pháp sư tới ngăn cản trận tai nạn này, tới cứu vớt nữ nhân hắn yêu nhất. Hắn cầu Đại vu bảo hộ Ô Tôn, coi chừng Lâu Lan. Vì không để cho phụ vương hoài nghi mà ngăn trở hắn, hắn lấy lý do đi lịch lãm, học tập nền văn hóa đa dạng cùng sâu rộng của Trung Nguyên mới có thể có thêm những kiến thức để thống trị quốc gia. Hắn dùng không biết bao năm thời gian, trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được cao tăng năm đó đưa tặng Thiên châu cho Thiện Thiện công chúa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT