*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạ Dao Quang cả kinh đứng lên, tròng mắt cửu thiên, thế nào lại có thiên châu chín mắt!
Thiên châu chín mắt là nhất thượng phẩm trong số thiên châu, có thể miễn trừ hết thảy tai ách, tăng trưởng từ bi, quyền uy hiển hách, ích lợi cực kỳ lớn. Tu pháp thiên châu công đức, chín mắt tượng trưng cho các ý cảnh, đặc biệt cảnh tu hành cuối của Phật pháp, liên hoa cửu phẩm hóa sinh.
Thánh vật như vậy thế nhưng bị một cỗ tà khí bao bọc, Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng sẽ tà ma cường hãn tới cỡ nào mới có thể đủ phản chế thiên châu chín mắt, sắc mặt nàng cả kinh biến đổi. Nhưng sắc mặt này không chỉ có một mình nàng, phản ứng của nàng với đại đa số người ở đây giống nhau, khác là những người này lo lắng cho an nguy của đại hãn Mông Cổ.
Có lẽ sớm nhận được ám chỉ của Ôn Đình Trạm, phản ứng của Khắc Tùng nhanh hơn người khác, lúc đại hãn Mông Cổ chưa kịp dùng tới tà khí, Khắc Tùng đã kéo ra loan đao, hai chân quỳ xuống đất, ngửa thân mình, nháy mắt trượt xuống dưới chân tuấn mã, tay nắm đại đao một chém. Vó ngựa vừa đặt xuống đất, một đao làm chân con ngựa sau lưng đứt lìa, máu tươi phun ra, con ngựa nghiêng thân mình ngã quỵ.
Một hồi kinh tâm động phách cứ như vậy được giải quyết, trong lòng mọi người vẫn còn đang sợ hãi. Đại hãn Mông Cổ dẫn theo Khắc Tùng rời đi, con ngựa vì sao đột nhiên phát cuồng, đại hãn tất nhiên muốn tra rõ, không phải không có người hoài nghi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm là hai người ngoại lai, mà phản ứng của Khắc Tùng nhanh như vậy có thể ứng cứu, trong mắt những kẻ ghen ghét chính là Khắc Tùng tự biên tự diễn tiết mục này.
Bất quá Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang tới nơi này để cố ý để lại dấu vết mỗi tung tích đi qua, muốn quy củ thế nào liền theo thế đó, ngoại trừ đêm qua đi gặp Tát mãn pháp sư, nhưng sáng sớm hôm nay Khắc Tung đã thông báo cho đại hãn, là Tát Mãn pháp sư chỉ định muốn gặp Dạ Dao Quang một lần. Vả lại, Tát Mãn pháp sư không có khả năng phản bội vương đình.
Khắc Tùng cùng những người không mấy vừa mắt tranh luận xong, lời lẽ chính đáng từ chối phụ hãn ban thưởng liền rời khỏi kim trướng, vội vàng đi tìm Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, lúc này nội tâm của Dạ Dao Quang còn chưa thể bình phục. Nói thật, đời trước nàng chưa chân chính gặp qua thánh vật như Thiên châu chín mắt này, trên thị trường buôn bán đa số là hàng giả, bậc chí bảo truyền kỳ này hôm nay đã được gặp, thế nhưng không nghĩ dưới tình huống này.
Kéo Ôn Đình Trạm ra bờ sông tản bộ, Ôn Đình Trạm đã nhìn ra tâm sự nặng nề của Dạ Dao Quang nhưng hắn không tùy tiện mở miệng hỏi, Dạ Dao Quang nếu muốn nói với hắn, tới thời điểm cần hẳn tự nhiên sẽ mở miệng.
Lúc này Khắc Tùng vội vã chạy tới, miệng thở dốc hỏi: “Phu nhân, người đã phát hiện?”
Hắn chính là cùng Ôn Đình Trạm hợp sức xướng ra việc mạo hiểm quá mức này, nếu như Dạ Dao Quang còn không nhìn ra được nguyên cớ, hắn cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Dạ Dao Quang không phụ kỳ vọng của hắn, dừng lại bước chân, xoay người, kéo những sợi tóc đang tung bay trong gió: “Khắc Tùng đài cát, trong đầu đại hãn Mông Cổ có một viên Thiên châu chín mắt. Là thiên châu chín mắt ngưng tụ Phật pháp cực dày nặng, nhưng viên Thiên châu chín mắt này lại có một cỗ lực tà quỷ không rõ lai lịch trói buộc.
“Thiên châu chín mắt, vì sao lại ở trong đầu phụ hãn ta!” Đó là một viên thiên châu a, đầu phụ hãn hắn lại không có bất luận vết thương gì, thé nhưng không thể hiểu tại sao viên thiên châu này lại bị tà quỷ kìm hãm.
“Do thuật pháp.” Dạ Dao Quang chưa từng giải thích dài dòng.
Khắc Tùng cũng không cảm thấy quá rối rắm chuyện này, mà hỏi vấn đề quan trọng khác: “Phu nhân nếu đã biết là vật gì, vậy có phương pháp phá giải không?”
“Có hai biện pháp.” Dạ Dao Quang dứt khoát nói, “Thứ nhất, giết chết phụ hãn ngươi, trực tiếp lấy ra.”
“Không được!” Khắc Tùng phản ứng kịch liệt, “Ta không cho phép, đó là phụ thân ta, ta không thể giết cha, càng không thể trơ mắt nhìn người khác hại chết người.”
“Vậy chỉ còn biện pháp thứ hai, tìm được căn nguyên, biết được nơi xuất phát của Thiên châu, lại bị tà quỷ gì không chế, đúng bệnh bốc thuốc.” Dạ Dao Quang cũng không muốn dùng tới biện pháp thứ nhất kia.
Không nói tới chuyện giết chết đại hãn Mông Cổ, tiện đà thay đổi vận mệnh của người khác là tội nghiệt lớn tới cỡ nào. Với tình cảnh hiện giờ, đại hãn Mông Cổ một khi qua đời, chỉ sợ Hoàng Kiên cùng Nam Cửu Vương sẽ không bỏ qua lần nhiễu loạn này, mà những bộ lạc đang bị đại hãn Mông Cổ khống chế sẽ thành bộ dáng gì Dạ Dao Quang cũng không thể đoán trước. Quan trọng nhất vẫn là, Dạ Dao Quang không biết sau khi tùy tiện lấy tánh mạng của đại hãn Mông Cổ, nàng có năng lực đối phó với tà ma cuốn lấy Thiên châu chín mắt kia hay không. Dạ Dao Quang một điểm nắm chắc cũng không có.
Ôn Đình Trạm đã nhìn ra biện pháp Dạ Dao Quang định làm, liền hỏi Khắc Tùng: “Phụ hãn ngươi không có khả năng đang êm đẹp lại lây dính tà vật loại này, khoảng cách từ kim trướng tới lều Tát Mãn pháp sư cũng không xa, nếu tà vật chủ động tìm tới cửa, Tát Mãn pháp sư không có khả năng không cảm ứng được. Phụ hãn ngươi rốt cuộc như thế nào gặp phải thứ này, ngươi tốt nhất không nên giấu giếm, nếu không việc này phu thê chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Lời đã nói đều nói hết, Khắc Tùng còn có thể giấu giếm?
“Mùa thu năm kia, phụ hãn theo thường lệ dẫn theo các tướng lãnh bộ lạc săn thú. Phụ hãn trong rừng rậm phát hiện một đầu nai. Lúc ấy người đi theo phụ hãn rất nhiều, những người này đều nhìn thấy con nai và đi cùng phụ hãn ta, nhưng người quay về chỉ có một, là hắn báo cho chúng ta, phụ hãn đuổi theo con nai không thấy bóng dáng….”
Đại hãn Mông Cổ cứ như vậy mất tích ly kỳ, một đám hộ vệ tinh nhuệ chỉ có một người trở về, thân thể còn trúng kịch độc. Bọn họ phân công nhau phái người đi tìm ước chừng ba tháng, ba tháng sau, đại hãn Mông Cổ được thương đội Tây Vực đưa trở về, chính người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hắn đuổi theo con nai vào rừng gặp một cái động đen nhánh, tỉnh lại thì đã thấy ở biên cảnh Tây Vực.
Chuyện này toàn bộ vương đình Mông Cổ đều giữ kín như bưng, đại hãn Mông Cổ hạ lệnh bất luận kẻ nào chuyển ra đều phải chết.
Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Từ đây đến Tây Vực đường đi hai ngàn dặm. Một người liền tính đi không ngủ không nghỉ, ba tháng cũng chưa chắc tới nơi. Mà nếu đi tới, vì sao phải đi đến đó, hơn nữa hắn là đại hãn, hắn xuyên qua nửa cái sa mạc, thế nhưng không người biết sao.”
“Cho nên, hắn không phải tự đi tới.” Ôn Đình Trạm tổng kết suy luận của Dạ Dao Quang.
“Cũng không phải bị người đưa đi.” Trò đùa dai như vậy, căn bản chỉ có người não tàn, Dạ Dao Quang tin tưởng các dân tộc trên địa bàn Mông Cổ, có người muốn bắt cóc đại hãn Mông Cổ, đó là chuyện tuyệt không có khả năng.
“Trước tiên dẫn chúng ta đi xem nơi đại hãn mất tích.” Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy không giống như hành vi của con người.
“Đã bị phụ hãn ta mật lệnh dùng đại pháo oanh tạc.” Khắc Tùng thở dài nói.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liếc nhau, nếu địa phương mất tích bị hủy, vậy chỉ có thể từ nơi đại hãn xuất hiện lại xuống tay, có khác gì bọn họ phải tới Tây Vực một chuyến đâu?
“A Trạm, chúng ta đã tới đây bốn ngày.” Dạ Dao Quang không thể không nhắc nhở Ôn Đình Trạm, hắn chỉ còn hai ngày nghỉ, căn bản không đủ dùng.