Nhà đại bá nương định bán nàng là một đồ tể. Đồ tể kia nghe nói đã đánh làm ba tức phụ bỏ đi, tuổi tác có thể làm cha nàng. Nàng lại nghe được đại bá cũng đồng ý, còn thương nghị sẽ đem tiền bán được nàng dùng làm gì, vì thế liền sợ hãi chạy vào trong núi. Ở trên núi lang thang vài ngày nàng cũng không cảm thấy đói, cuối cùng càng đi càng xa, gặp Càn Dương vì ngắt lấy cốt dung mà đụng phải một đám nhện tinh.
Tiểu tiểu bởi vì sợ hãi mà kích phát tinh phách trong cơ thể, lực lượng nàng không thể khống chế đánh bậy đánh bá lại cứu được Càn Dương một mạng. Càn Dương không nghĩ tới Ba Trủng Sơn có một con nhện tinh nhỏ, hơn nữa tu vi không tầm thường, hùng bá toàn bộ ngọn núi. Nguyên bản cốt dung đối với bọn nhẹn tinh cũng không phải đồ vật quan trọng gì, nhưng chúng đối với nguyên tinh của Càn Dương nổi lên ý đồ xấu, lấy sắc tướng dụ không thành, liền dùng sức để đối phó Càn Dương…
“Phụt… Ha ha ha…” Dạ Dao Quang nghe đến đó, thực không có chút nể mặt cười ra tiếng, hơn nữa nàng càng cười càng hăng hái, ngay cả Cổ Cứu cùng Ôn Đình Trạm cũng nhịn không được tay nắm thành nắm đấm để lên môi ho nhẹ vài tiếng.
Càn Dương nhìn sư phụ vô lương tâm của mình, nghe được hắn suýt nữa thất thân vì một đám nhện tinh chẳng những không thương cảm cho hắn, không an ủi hắn, còn cười vô duyên như vậy, tức khắc giận đỏ mặt: “Sư phụ!”
Thấy đồ đệ nhà mình xù long, Dạ Dao Quang thu liễm một chút, nhưng vẫn nhịn không được duỗi tay đặt lên bả vai Ôn Đình Trạm, một hồi sau mới nhịn cười: “Tóm lại, Tiểu Tiểu không phải cứu mạng ngươi, mà cứu sự trong trắng. Nếu như không có nàng, ngươi thế nhưng sẽ bị một đám nhện tinh làm mất trinh hahaha….”
Nói tới đây, Dạ Dao Quang nhịn không được lại cười cuồng tiếu, hoàn toàn không cảm thấy nàng đang rắc muối lên miệng vết thương của đồ đệ.
“Sư phụ, người, người ——” Càn Dương vừa bực vừa xấu hổ, nửa ngày nghẹn không ra một chữ.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm không đành lòng trách mắng nặng nề Dạ Dao Quang, nhưng loại sự tình này đối với nam nhân đích xác có chút không có tình, vì thế hạ giọng nhắc nhở Dạ Dao Quang một chút.
“Khụ khụ.” Dạ Dao Quang ho nhẹ vào tiếng, sau đó ức chế muốn giương khoé môi, nỗ lực nghiêm trang nói, “Được, cho là nàng cứu thanh danh ngươi… Cứu tính mạng ngươi, ta cũng không thể ngồi nhìn nàng nổ banh xác mà chết, để sợi tinh phách kia chiếm thân thể.”
“Mau đi dùng bữa đã.” Ôn Đình Trạm vừa lúc mở miệng điều tiết không khí.
Vừa nghe đến ăn, Càn Dương liền đem hết mọi chuyện gạt sang một bên, lập tức tiến đến bàn cơm, Ấu Ly đã phân phó người dưới mang lên tiếp một bàn, cho Kim Tử cùng bọn họ một phần riêng. Rất nhanh Tiểu tiểu cũng tỉnh lại, nàng là cô nương tâm rộng lớn, mở mắt mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó thấy Kim Tử cùng Càn Dương ngấu nghiến ăn hấp dẫn, tiến lên phía trước tiếp tục ăn.
Ngồi ở bàn khác, Dạ Dao Quang nhìn ba gia hoả kia ăn gió cuốn mây trôi, không khỏi trừng mắt nhìn Càn Dương: “Ngươi đây không phải hiến tặng cho sư phụ, mà là hãm hại sư phụ!”
Một Càn Dương, một Kim Tử, một Liên Sơn, giờ lại thêm một người dạ dày lớn, Dạ Dao Quang đã thấy cảnh tượng túi tiền của nàng bị bốn người này đào rỗng. Vì thế, nàng phẫn hận hoá bi phẫn càng muốn ăn.
Lần này đến phiên Cổ Cứu ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Đình Trạm….
Ôn Đình Trạm hồn nhiên bất giác nhìn Dạ Dao Quang phẫn hận nuốt thức ăn, một buổi sáng này thật ra mọi người đều cảm thấy mỹ mãn. Dùng bữa sáng xong, Ôn Đình Trạm liền tới phủ nha, hôm nay hắn cũng nên làm việc rồi.
Ôn Đình Trạm đi rồi, Cổ Cứu cũng tới thư phòng hắn. Sau khi Khắc Tùng tới, Ôn Đình Trạm liền cùng Cổ Cứu nói chuyện một lần, Cổ Cứu từ lúc đó bắt đầu ở lì trong phủ, luôn bận rộn trong thư phòng. Dạ Dao Quang biết đây là Ôn Đình Trạm lại tìm việc gì đó hỗ trợ cho Cổ Cứu.
Mỗi người đều bận việc riêng, Dạ Dao Quang nhìn cô nương trước mắt ăn uống no đủ xong bắt đầu rón ra rón rén, Tiểu Tiểu vẻ mặt thấp thỏm, phản xạ nhìn rất buồn cười. Nàng đánh giá Tiểu Tiểu, trầm mặc không nói chuyện, trong thân thể Tiểu Tiểu có một cỗ khí cực lãnh. Cỗ khí lạnh này hẳn là do tinh hoa nhật nguyệt được hà thủ ô cắn nuốt lại bị Tiểu Tiểu ăn vào, cho nên theo tinh phách tiến vào thân thể nàng. Cỗ khí cực âm này nếu xử lý không cẩn thận, tuỳ ý t ương trợ Tiểu Tiểu hấp thu tinh phách, ngược lại sẽ làm nàng bị thương căn mạch.
Mà thân thể Tiểu Tiểu nhìn như chắc nịch, kỳ thật là do ăn một thời gian dài đồ không có dinh dưỡng, tinh phách có thể nói cứu nàng một một. Hiện tại nếu mạnh mẽ rút tinh phách ra, chỉ sợ Tiẻue Tiểu mạng nhỏ cũng nguy hiểm.
“Các ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ?” Tinh phách trong cơ thể Tiểu Tiểu di động như linh nguyên đang sống, trước khi Tiểu Tiểu chưa hấp thụ, nó như một sinh linh ký sinh.
“Có, nếu không phải sư phụ cho Kim Tử tùm tới, người liền sẽ không nhìn thấy đồ nhi ngoan ngoãn nữa.” Càn Dương lập tức uỷ khuất nói.
Hắn được Tiểu Tiểu cứu không có bao lâu, liền gặp gỡ đầu trâu mặt ngựa vây chặn đường, thêm lực lượng trong cơ thể Tiểu Tiểu bùng nổ quá mức, nếu không có Kim Tử kịp thời tới, hai người bọn họ liên thủ ngăn chặn tinh phách trong người Tiểu Tiểu, rồi Kim Tử cản phía sau, hắn đưa Tiểu Tiểu bỏ trốn trước, chỉ sợ thật sự không còn sống trở về.
Dạ Dao Quang gật đầu, nàng buồn bực nhìn hai tên gia hoả may mắn trở về, việc của Tiểu Tiểu cũng nên sớm giải quyết, nếu không sớm hay muộn cũng gặp phiền toái, nhưng sợi khí lạnh kia trong cơ thể nàng….
“Phu nhân, bên ngoài có vị cô nương họ Tiêu, xưng là cố nhân của phu nhân cầu kiến.” Đang lúc Dạ Dao Quang lâm vào trầm tư, có hạ nhân tới báo, ánh mắt Dạ Dao Quang tức khắc sáng ngời, đúng thật là đang buồn ngủ có gối đỡ đầu, tới đúng lúc lắm.
Dạ Dao Quang vội vàng tự mình ra cửa đón. Đứng trước cửa là một nữ tử mặc trường bào màu đen, nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu, dung nhân kia mười năm không thay đổi, chỉ là giữa mày nhiều thêm một nếp nhăn.
“Dao Quang, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ.” Tiêu Linh Nhi duỗi tay kéo mũ trùm đầu xuống, nhoẻn miệng cười với Dạ Dao Quang.
“Ngươi xem bộ dáng này của ta đi, liền biết ta hiện tại tốt thế nào.” Dạ Dao Quang thân thiết nói.
“Ta nghe nói, Ôn công tử hiện tại là Minh Duệ hầu, danh của ái thê Minh Duệ hầu, chúng ta cũng vừa mới nghe từ người thế tục, thật mãn lỗ tai.” Tiêu Linh Nhi cười nói.
Dạ Dao Quang cũng mỉm cười: “Mau, chúng ta vào nhà đi, ta vừa lúc có việc nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Mười năm không thấy, tu vi ngươi từ Trúc Cơ kỳ đã nhảy lên tới Luyện Hư kỳ trung kỳ, với tu vi hiện tại của ngươi thì có việc gì cầu ta chứ?” Tiêu Linh Nhi vừa đi theo Dạ Dao Quang vào phủ vừa tò mò hỏi, “nếu ta nhớ không lầm, Thanh Hải này thuộc địa giới Duyên Sinh Quan, có chuyện gì mà ta còn có bản lĩnh hơn Trường Duyên cùng mấy vị chân nhân?”
“Chuyện này vừa vặn gặp được ngươi, cũng trong khả năng của ngươi. Ngươi đừng nghĩ ta đang chiếm tiện nghi nha.” Dạ Dao Quang chớp chớp mắt với Tiêu Linh Nhi, dẫn nàng tới chính đường, Tiểu Tiểu cùng Càn Dương còn ở đó.
Tiêu Linh Nhi vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu, ánh mắt liền nhíu lại: “Cô nương này rốt cuộc ăn phải linh đan diệu dược gì, toàn thân tràn đầy linh khí. Nếu tuỳ tiện đi ra ngoài, chỉ sợ yêu ma quỷ quái sẽ nhào tới tranh giành.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT