Đứng ở giữa tửu lầu, Dạ Dao Quang nhìn hai nam nhân ngồi sát cửa, lại nhìn chưởng linh trong tay vang lên không ngừng không khỏi bật cười, đây đúng là một cái ô long. Bất quá người ra tay là nàng mà không phải Tiểu Tước tìm thấy Tống sơn trưởng, nếu không sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết, xem ra cần đẩy nhanh tốc độ giải quyết sự việc của Tống Sơn Trưởng.

Thời điểm nàng đang chuẩn bị vào trong, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn chưởng linh nắm trong tay, chưởng linh vang lên nhờ oán khí, nhưng trên người Tống Sơn Trưởng không nên có oán khí mới đúng. Nàng nhíu mày đi vào đang định chào hỏi thì Ôn Đình Trạm mở lời: “Hội đèn lồng bên ngoài đã bắt đầu, mời Tống sơn trưởng cùng ta đi xem.”

Tống sơn trưởng ngẩn ra, nhưng Ôn Đình Trạm lại suy tư, hắn chậm rãi đứng lên: “Bản quan mời Tống sơn trưởng đi xem hội đèn lồng, không biết Tống sơn trưởng có gì ngại?”

Đại nhân đã mời, không dám không đáp ứng.” Tống sơn trưởng lạnh nhạt đứng lên, “Thế nhưng cũng không biết nội tử đưa theo đám nhỏ đi đâu rồi, vừa lúc đi tìm bọn họ.”

Ôn Đình Trạm cùng Tống sơn trưởng cứ như vậy rời khỏi nội gian. Gian này hẳn là được sắp xếp cho nhà Tống sơn trưởng, nhìn thấy Ôn Đình Trạm mới mời hắn tới trò chuyện. Tống sơn trưởng đi rồi nhưng chưởng linh vẫn kêu, Dạ Dao Quang lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, điều này có nghĩa oán khí làm chưởng linh kêu không phải từ Tống sơn trưởng.

Dạ Dao Quang xoay người chuyển hướng, cuối cùng đi theo oán khi chưởng linh dẫn động dọc theo dãy phòng một đường tới gian tận cùng bên trong. Gian phòng này bên ngoài có hai gia đình nhìn có vẻ cường tráng khoẻ mạnh canh giữ ngoài cửa. Dạ Dao Quang chỉ dừng một chút sau đó coi như không có việc gì về gian Tống sơn trưởng cùng bọn họ. Nàng đóng cửa lại khoanh chân ngồi xuống, lập tức nguyên thần xuất khiếu không dấu vết bay vào gian phòng kia. Tuy rằng nguyên thần nàng có thể ngưng ra thực chất, nhưng nàng không muốn người khác nhìn thấy thì người phàm cũng vô pháp nhìn ra.

Vừa tiến vào trong phòng, không biết có phải đang ở trạng thái nguyên thần hay không, Dạ Dao Quang liền nhìn thấy mấy nam tử đang uống rượu, trong đó có một người ngồi ngoài, bên hông đeo một mảnh ngọc Tì hưu xanh biếc. Tì Hưu vốn là vật trấn tà nhưng lúc này Dạ Dao Quang lại thấy nó mang màu sắc u lục của âm quỷ, giống như sói đói trong rừng.

Dạ Dao Quang một bên thủ quyết, một cỗ khí Ngũ hành khai mở, vài người ở đây động tác cứng lại, dường như dùng định thân thuật làm mọi hành động cùng biểu tình nháy mắt dừng lại. Dạ Dao Quang lúc này mới hiện thân, nàng duỗi tay hướng tới mảnh Tì Hưu kia chộp tới, nháy mắt giật thứ đó vọt lại về phòng, cửa sổ đóng chặt lại.

Thân ảnh như tia chớp, vật trang sức kia chạy loạn các hướng, Dạ Dao Quang liền đi trước nó một bước, dùng phù triện đem cửa sổ phong ấn, rất nhanh toàn bộ phòng đều được Dạ Dao Quang dán phù triện. Biết chạy không thoát, vật trang sức u lục sắc quang phóng tới, một mạt thân ảnh chậm rãi từ bên trong mảnh ngọc hiện thân ra, là một nam quỷ.

Hai tròng mắt nó hung ác nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang: “Đừng xen vào việc người khác, nữ đạo sĩ!”

Dạ Dao Quang lười nói với nó lời vô nghĩa, đôi tay nàng lôi kéo, khí Ngũ hành tán ra theo tường phù thông bảo, cùng theo đó là những sắc quang mang màu vàng tản ra. Theo thủ quyết biến hoá của Dạ Dao Quang, ba cái tường phù thông bảo liền vẽ thành một đường, bay tứ tung hướng tới nam quỷ. Con quỷ này nguyên bản bộn mặt dữ tợn muốn trực tiếp đón công kích, lúc này phát hiện tu vi Dạ Dao Quang không tầm thường, tường phù thông bảo tản ra ánh sáng nóng rực, tựa ngọn lửa địa ngục có thể thiêu tẫn mọi thứ.

Nó nhanh chóng lui về phía sau, lại bị đồng tiền của Dạ Dao Quang bức lùi về vách tường. Bốn hướng trên tường đều có phù triện Dạ Dao Quang mới vừa dán lên để ngăn chặn nó, thủ quyết lại xoay, phù triện trên vách tường kim quang chợt loé, nháy mắt đan chéo thành một tấm võng trên mặt tường.

Khoé môi nhẹ cong, Dạ Dao Quang thả người, tay nàng tạo chưởng quanh quẩn khí Ngũ hành, thân hình nhảy dựng lên, nâng chưởng bức thẳng tới nam quỷ, ngón tay thon dài đảo một vòng trên tường phù thông bảo. Đồng tiền kia vừa chuyển lập tức như ba chiếc đinh đem nam quỷ đóng lên tường.

Con quỷ này tu vi cũng không cao, Dạ Dao Quang lấy ra Thiên lân, trực tiếp muốn đem nó cắn nuốt. Ngoài việc trên người nó có oán khí, thêm khí thế kiêu ngạo kia khẳng định có làm việc thương hại tới người thường, Dạ Dao Quang không muốn phải để ý nhiều tới nó.

Đang lúc Dạ Dao Quang thi pháp, nam quỷ kia không chịu nổi lực lượng cắn nuốt của Thiên lân liền kinh hô: “Ngươi giết ta chính là phạm phải sát nghiệt!”

Dạ Dao Quang tay ngừng lại, nàng cười nhạo nói: “Ngươi chẳng lẽ vẫn coi mình là người?”

“Ta tuy rằng đã không còn là người, nhưng thân thể ta chưa đoạn sinh cơ.”

“Ngươi nói cái gì?” Dạ Dao Quang kinh ngạc. Đã thành quỷ, thân thể lại chưa đoạn sinh cơ.

Sự tình này quả thực Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói đến, trước đó cũng không phải chưa từng có người mất hồn phách, tỷ như Lôi Đình Đình vì sợ quá nên thất hồn. Nhưng loại hồn phách này bảo tồn không được bao lâu liền sẽ tiêu tán, nếu không Lôi Đình Đình cũng không cần nàng phải phí tâm tư bổ hồn. Mà ba hồn phách đơn lẻ không có khả năng tu luyện. Nhưng nếu toàn bộ hồn phách ly thể, vậy tuyệt không có khả năng thân thể còn sinh cơ.

“Ta là bị người chiếm đoạt thân mình.” Nam quỷ kia ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, “Ta là người Long huyện….”

Nam quỷ này tên gọi Hùng Thành, hắn là người trong một hộ khá giả tại Long huyện. Nguyên bản một nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng vào ba năm trước hắn đột nhiên gặp quái bệnh, mỗi ngày hắn đều cảm giác như bản thân mình đã chết. Linh hồn nhỏ bé vẫn luôn trong trạng thái phiêu dật. Hắn cho rằng thực sự bản thân cách thời khắc tử vong không xa, tử vong chính là trạng thái như vậy.

Cho nên hắn đem chuyện này nói cho phụ mẫu. Phụ mẫu hắn nghe xong liền cảm thấy hắn bị trúng ta, vì thế bỏ ra một số tiền lớn mời người tới làm phép. Nhưng không ngờ rằng pháp sự này hoàn toàn muốn chặt đứt mạng nhỏ của hắn, hắn bị người nọ thu mất hồn phách, đem hồn phách trấn áp vào trong Tì Hưu. Mà người kia không biết từ chỗ nào tìm ra một cô hồn dã quỷ nhập vào thân thể hắn. Hắn tận mắt nhìn thấy cha mẹ bởi vì hàng giả kia chuyển biến tốt liền vui mừng quá đỗi. Trong nhà chỉ có thể gọi khá giả hơn bình dân một chút chứ không phải thương hộ quá nhiều tiền, thế nhưng cũng vét sạch của cải để đưa cho người kia.

Đúng ra hắn vẫn luôn bị người này quản chế, nhưng hơn một tháng trước, người này không biết tu luyện tà công gì, đột nhiên trong đêm tối trên không trung xuất hiện một mảnh sáng ngời, mà ánh sáng này làm hắn vừa tham luyến lại vừa sợ hãi. Người này ngay tại đây bị phiến quang kia đốt thành tro tàn, hắn trong tì hưu trơ trọi lại đó bị một tiểu sở thương nhặt được, đem bán qua tay vài người khác mới đến người ngày hôm nay.

Hùng Thành tà tu khẳng định không thể nghi ngờ, Dạ Dao Quang nhíu mày suy nghĩ: “Người này làm thế nào câu lưu hồn phách ngươi? Ngoại trừ ngươi bên ngoài có những hồn phách khác không?”

“Ta không biết, ta chưa gặp hồn phách nào khác bên ngoài.” Hùng Thành trả lời.

Dạ Dao Quang thở mạnh một hơi. Thật đúng là xui xẻo, gia hỏa này hiện tại quả đúng không thể giết mặc dù hắn thật sự đã dính sát nghiệt nhưng cũng không tới lượt Dạ Dao Quang phán quyết. Dương thọ của hắn chưa hết, người câu hồn phách của hắn tất nhiên có dụng ý, chỉ là thời cơ chưa tới, cũng có thể không muốn tại thời điểm mấu chốt tạo sát nghiệt, càng không nghĩ Hùng Thành đưa tin tới địa phủ, vạch trần hành vi của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play