“Muội là người nhàm chán như thế sao?” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn Ôn Đình Trạm rồi hướng tới phòng ăn mà đi. Nàng thấy đói rồi, cũng không đợi Ôn Đình Trạm rửa tay mà ngồi luôn xuống cắn miếng bánh ngô, lại gắp miếng thịt bò xào ăn thỏa thích.

Hôm nay là tết Thượng Nguyên, Tây Ninh phủ cũng có hội đèn lồng, cũng là ngày nghỉ đông cuối cùng của Ôn Đình Trạm, cho nên từ sáng sớm Ôn Đình Trạm liền mang theo Dạ Dao Quang ra khỏi phủ đệ, ven theo một đường đi ra phố. Đảo quanh đường phố náo nhiệt, rất nhiều hàng quán ngừng kinh doanh cũng chọn ngày này để mở lại, tiếng pháo nổ đùm đụp không dứt bên tai.  

Cũng không biết có phải vì hắn đang ở chỗ này hay không, Dạ Dao Quang nhìn cảnh tượng phồn vinh nơi đây, biết rõ hôm nay là ngày tết, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác vinh dự không nói nên lời. Nàng nghiêng đầu nhìn người đang đi bên cạnh, hắn sâu sắc kín đáo, cao lớn phi phàm, bộ dáng thong dong tự phụ. Nàng tin tưởng có hắn ở đây, cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng chỉ có trong ngày tết này, không quá bao lâu hắn sẽ làm được ngay cả những ngày còn lại, tức khắc nàng không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

Ôn Đình Trạm nghiêng đầu liền nhìn thấy Dạ Dao Quang đang chăm chú nhìn mình khóe moi cong cong, hắn liền cười đến phá lệ ngọt ngào, không khỏi nhướn đôi mi. Hắn hình như còn chưa làm gì cho nàng, vì sao nàng đột nhiên cười tươi xán lạn như thế?

Bên cạnh nàng là hàng đèn lồng đỏ, chiếu rọi ánh sáng lên nụ cười của nàng, dung nhan trắng tuyết được phủ thêm một tầng sắc hồng nhạt như gương mặt được phủ lớp phấn hồng, đẹp đến mức đau con mắt.

“Dao Dao đang nhớ tới chuyện gì, cười vui vẻ như thế?” Nghĩ không ra, Ôn Đình Trạm hơi nhích thân mình tới gần Dạ Dao Quang, thấp giọng dò hỏi.

Dạ Dao Quang thu lại ý cười, khẽ nhếch cằm: “Muội nhất định phải nghĩ tới chuyện cũ mới có thể vui vẻ sao? Muội chẳng phải người đáng thương sống dựa vào quá khứ đâu. Mà nếu như thế thật, là do chàng thất trách!”

“Dao Dao nói không sai, đúng là như thế. Ta muốn biết việc gì có thể làm Dao Dao vui vẻ như vậy, sẽ ngày ngày thực hiện để Dao Dao ngày nào cũng là ngày vui.” Ôn Đình Trạm nghiêm trang nói.

“Không nói lại được chàng.” Luận tài ăn nói, Dạ Dao Quang kém Ôn Đình Trạm xa vạn dặm, vì thế ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn qua bá tánh tiểu thương hai bên, “Muội đang suy nghĩ tới cuộc sống phồn hoa hưng thịnh, thái bình thịnh thế. Nhìn mỗi một bá tánh đều có thể sinh hoạt trong trạng thái đầy hy vọng, nét mặt tỏa sáng, thật là một loại cảm thu tốt đẹp nói không nên lời.”

Câu nói của Dạ Dao Quang làm Ôn Đình Trạm trầm mặc trong chốc lát, từ sâu trong đôi mắt đen nhánh của hắn chuyên chú đặt lên Dạ Dao Quang: “Dao Dao, cái gọi là thái bình thịnh thế, chẳng qua chỉ là một quá trình ngắn ngủi, không có bất kỳ ai có năng lực chân chính làm tất cả người dân mỗi ngày đều cơm no áo ấm, làm mỗi một tấc đất đều màu mỡ như hoa nở xuân về. Nhưng nếu cảnh tượng này có thể lấy lòng nàng, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để kéo dài sự phồn vinh này.”

Đột nhiên Dạ Dao Quang vươn tay, nắm lấy tay Ôn Đình Trạm, nàng cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình đan vào tay hắn: “A Trạm, chúng ta đều là phàm nhân, có có khả năng ngày nào cũng làm việc nghịch thiên. Nhưng chúng ta được sống trên thế gian tươi đẹp này, cũng tại đây chúng ta có thể hiểu và tương ngộ bên nhau, cho nên chúng ta cứ dùng tâm cảm ơn báo đáp để đi đối đãi với mọi người. Sống cả đời cũng muốn để lại một chút gì đó để khi về già có thể quay đầu tưởng nhớ, cảm thấy không thẹn với đời. Vậy cứ dùng hết khả năng của chúng ta làm cho nhân gian này các thêm ấm áp an bình.”

“Chỉ cần là mong muốn của Dao Dao, ta cách nào cũng không thể chối từ.” Ôn Đinh Trạm kéo lên hay bàn tay đang đan nhau của bọn họ, “Có lẽ chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của mọi người nhưng chúng ta có thể tận lực. Không thể vì không xoay chuyển được toàn bộ mà một bước cũng ngại không đi. Ta hy vọng hành động cùng việc làm của chúng ta sẽ ảnh hưởng tới hậu bối. Lúc chúng ta bất lực, bọn họ có thể tiếp tục duy trì ngọn lửa truyền lại.”

“Đây là điều chàng từng nói ‘Củi cháy lửa truyền, sức sống bền bỉ’ sao?” Đôi mắt hoa đào của Dạ Dao Quang cong lại. Có một điều thực hạnh phúc trên thế gian này chính là dù bạn có làm gì thì bên cạnh luôn có người ủng hộ.

Hai người nhìn nhau cười, tay nắm chặt tiến lên phía trước. Bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, trên ngón áp út đều có một chiếc nhẫn, một ngọc đen trân châu trắng, một ngọc trắng trân châu đen, ánh sáng đầu mùa xuân chiếu xạ làm phát ra từng vầng sáng hoa mỹ.

Hai người đi qua hai con phố liền nhìn thấy không ít người tập trung về một hướng, phía trước có tiếng khua chiêng gõ trống, không khỏi tò mò đi lên phía trước liền nhìn thấy một tửu lầu phía trước có dựng một khan đài trang trí lụa đỏ, phần thưởng được treo lên trên.

“Hẳn là đố đèn.” Dạ Dao Quang suy đoán.

“Các vị hương thân phụ lão, hôm nay chủ nhân Trường Thịnh Lâu chúng ta ở đây muốn Tết Thượng Nguyên trở nên náo nhiệt nên tổ chức hội đèn lồng.” Rất nhanh từng trận chiêng chống phát ra, một người ăn mặc giống quản sự đi lên trước, hướng tới những người quây quanh đài, “Năm mới rồi a, chúng ta ở đây đều đoán là đố đèn. Nhưng đố đèn, đối thơ thậm chí tranh chữ đều đã làm qua. Mỗi năm đều là đố đèn, cũng quá nhàm chán rồi, năm nay a, chúng ta đã nghĩ ra một trò chơi mới cho hội hoa đăng.”

“Hoa đăng hội không phải đố đèn, vậy chẳng nhẽ chọn mỹ nữ?” Phía dưới có tiếng cười khẽ nho nhỏ, cũng có người gân cổ hô lớn.

Vừa nghe những lời này, chưởng quầy nhìn tới hướng người nói không khỏi cười: “Vị hương thân nói không sai, hội đèn lồng của chúng ta lần này chính là chọn “mỹ””.

“Thật sự là tuyển mỹ?”

“Đây là muốn tuyển thế nào?”

“Có mỹ nhân không……”

Lập tức tất cả mọi người sôi trào, mỗi người mồm năm miệng mười nghị luận.

“Đoong——” trên đài lại là một trận âm thanh chiêng trống, chưởng quầy vươn đôi tay làm thế chào quanh bốn hướng, “Chư vị tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy. Chúng ta là tuyển mỹ a, nhưng không phải mỹ nhân, mà là tuyển mỹ đèn!”

“Tuyển đèn?” Không nói những người này, ngay cả Dạ Dao Quang nghe cũng cảm thấy mới mẻ.

“Tuyển đèn, đèn này cũng không phải tửu lầu chúng ta làm. Vì ngày hội là để mọi người cùng vui, chư vị cũng đã tự mình tới đây, tửu lầu chúng ta làm giám chứng, nói vậy không ít hương thân phụ lão đều từng làm hoa đăng, có ai cảm thấy hoa đăng của mình nhất thế vô song, đều có thể mang tới dự thi. Tới buổi tối nay, liền mời một trăm vị khách đầu tiên tới dùng bữa làm giám khảo bình phẩm. Đèn của ai nếu thành đèn vương, chủ nhân chúng ta liền tặng một ngàn lượng bạc trắng.”

“Một ngàn lượng!” Con số này không nhỏ, những thợ thủ công làm đèn chăm chỉ một năm cũng chưa chắc kiếm được một ngàn lượng. Lập tức không ít người xoa tay xuýt xoa, nóng lòng muốn thử.

“Ai có ý muốn tham dự hiện tại xin mời qua bên cạnh xếp hàng báo danh. Chư vị nên nhớ đèn hoa đăng phải tự tay do chư vị làm, nếu tra ra người nào gian lận, liền hủy bỏ tư cách dự thi.”

“Nghi Vi!” Dạ Dao Quang đột nhiên thấy hứng thú, “Đi báo danh.”

“Vâng, phu nhân.”

“Chủ nhân tửu lâu này rất có tài nha. Một cuộc thi đấu nho nhỏ chẳng những thú vị, chàng nhìn xem, những kẻ ăn chơi có tiền, đều nườm nượp muốn tới tửu lâu vừa dùng bữa vừa bình phẩm.” Dạ Dao Quang tấm tắc thành lời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play