Thời khắc này, Hoàng Kiên triệt để tin tưởng lời nói của Mặc Khinh Vũ. Hắn không còn nhiều lời nữa, tiễn Mặc Khinh Vũ rời khỏi liền an vị ở thư phòng, viết nhanh mấy phong mật tin làm cho trái tim bụng đưa đi ra. Đánh chó phải ngó mặt chủ, Ôn Đình Trạm chính là người bệ hạ một lòng muốn bồi dưỡng, cứ như vậy nhậm chức không đến nửa năm liền ngã ở Tây Ninh, hắn cùng triều đình lúc đó cũng không thể không lật mặt với nhau, trừ phi hắn có thể làm được hoàn hảo thành công, hoặc an bài xong cũng chừa lại đường lui, bằng không đây là một hồi cá chết lưới rách.

Hắn không thể không thừa nhận hắn là có điểm sinh không gặp thời, nếu hắn được chức vị đô thống Thanh Hải khi tiên hoàng còn sống, nói không chừng thiên hạ này sớm đã đổi chủ. Đương kim bệ hạ hơi lại là người minh quân phong phạm, không quan tâm hiện giờ Nhiếp trung thư lệnh đã mất, Chử đế sư tuổi cũng đã già, thời gian mê man còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, không có mấy người có thể hợp sức cho bệ hạ, nếu như bệ hạ một lòng nhận định không thể không có Ôn Đình Trạm…

Hoặc muốn mượn người này làm nên đại văn chương, nếu bệ hạ thật định luận hắn là hung đồ mưu hại Ôn Đình Trạm, hắn không chết cũng bị lột da. Cho nên, hắn mới tính toán dần dần, để Ôn Đình Trạm ở Thanh Hải sống một hai năm, bày ra một thiên cục hoàn mỹ. Nhưng, hắn không xem nhẹ Ôn Đình Trạm thành phủ, lại xem nhẹ thủ đoạn chính trị của Ôn Đình Trạm.

Bất quá ngắn ngủn bốn tháng, những sự kiện hắn làm cũng đã từ từ đem thế như nước với lửa giữa hai tộc Hán Tạng chậm rãi tiêu tan. Tiếp tục như vậy, dung Ôn Đình Trạm thêm một hai năm, chỉ sợ trời Thanh Hải liền triệt để thay đổi. Nếu không phải vì như thế, hắn cũng sẽ không gấp gáp tới mức không thể đợi liền nhận cành ô liu Mặc Khinh Vũ đưa tới.

Thế nhưng trong lòng hắn đến cùng là bất an, nắm tin trong tay chậm chạp chưa đưa cho lão quản gia tâm phúc.

Lão quản gia cúi đứng ở một bên đợi nửa canh giờ, nhìn chủ tử xưa nay quyết đoán vẫn đang do dự, cung kính thấp giọng mở miệng: “Lão gia, tên đã bắn thì không thể quay đầu, chuyện của Cách Lai, chúng ta ở ngoài chỗ sáng đợi chỗ kia lau sạch sẽ. Có một câu nói vị cô nương nói rất đúng, Minh Duệ hầu đối với thê tử tình thâm, lần này nếu phu nhân Minh Duệ hầu thật sự không thoát khỏi Nhật Nguyệt sơn, chỉ sợ Minh Duệ hầu thật sự đem cửu tộc Hoàng gia đến bồi táng.”

Hoàng Kiên nhắm mắt lại tựa vào ghế bành: “Điều này ta như thế nào có thể không biết? Mà tâm tư của ta là có chút hoảng loạn, ta luôn cảm thấy lúc này đây cũng không thể thành đại sự. Nhiều  năm qua, nhờ sự suy đoán này của bản thân mà ta tìm được đường sống trong chỗ chết không biết bao nhiêu lần.”

Hắn trời sinh còn có một loại năng lực kỳ lạ, chính là mỗi khi gặp đại chuyện không may phát sinh, tâm hắn sẽ hoảng loạn kinh hoàng không ngừng. Khi còn bé ở thôn trang trong ngày mưa to núi lở, hắn may mắn thoát khỏi bị phục kích giết chết, trên xe ngựa có người chịu tội thay cho hắn... Những sự kiện như thế này không phải hiếm, lần gần nhất là ba năm trước, con ngựa làm bạn với hắn gần hai mươi năm ngã bệnh, ban đầu hắn mỗi ngày đều sẽ tự mình tắm rửa cho nó, nhưng một ngày trước khi nó qua đời, chậu nước hắn nhấc lên ba lần không biết vì sao cả ba lần đều bị đổ. Sau đó mỗi khi tới gần con ngựa đang yên lặng hắn đều hoảng hốt, cuối cùng, hắn sai hạ nhân chăm sóc con ngựa từ nhỏ thay hắn đi tắm cho nó, kết quả con ngựa đột nhiên phát cuồng giẫm chết người này. Nhìn đến tử trạng của hạ nhân, hắn lòng còn sợ hãi.

Càng là sự việc liên lụy nghiêm trọng, càng làm hắn hoảng hốt tột độ. Trước đây hắn cũng không có cảm xúc như vậy, chính là vừa viết xuống phong thư này mới có. Phong thư là truyền hướng Đế Đô, nhường ái tôn Nam Cửu vương Tiêu Bỉnh trợ giúp hắn mưu sự ở Đế Đô, buộc chặt thái tôn điện hạ Tiêu Sĩ Duệ, không cầu gì nhiều, chỉ cần Tiêu Bỉnh có thể nghĩ biện pháp đem Tiêu Sĩ Duệ dời Đế Đô hai ba ngày là được.

Nhưng là càng viết tim hắn lại càng đập mạnh không dừng được, kịch liệt như vậy dĩ vãng đều chưa từng có. Bởi vậy, hắn mới chậm chạp không dám đem phong thư này đưa ra.

Từ nhỏ cùng Hoàng Kiên cùng nhau lớn lên, từ gã sai vặt trở thành tâm phúc trợ lực, lão quản gia tự nhiên là người duy nhất hiểu Hoàng Kiên là loại người có khả năng gặp may mắn, tận mắt chứng kiến Hoàng Kiên bằng cảm giác lực này từng bước một đi đến quyền nghiêng một phương hôm nay, lão quản gia cũng đồng dạng tin tưởng cảm giác của Hoàng Kiên.

Vì thế hắn chau mày: “Lão gia, đối với chuyện này chúng ta không có đường lui...”

Nếu cảm giác này tới sớm hơn một chút, bọn họ đã cùng Minh Duệ hầu kéo dài thời gian. Hiện tại thu tay lại ngoại trừ việc bỏ qua thời cơ tốt nhất lại còn có thể đắc tội vị cô nương kia.

“Cô nương kia vừa nhìn cũng không phải người hiền lành.” Lão quản gia đem băn khoăn trong lòng nói ra.

Hoàng Kiên mở to hai mắt, hai tròng mắt hữu thần sáng ngời nhìn chằm chằm vào lão quản gia, vẻ gấp gáp trên mặt như biến thành hư không, ngón tay hắn thoải mái gõ gõ vài cái trên tay vịn ghế bành: “Không, chúng ta còn một con đường rất tốt.”

Nói xong, Hoàng Kiên liền cầm phong thư định gửi đi trong tay ném vào bên trong bếp lửa. Nhìn tập thư bị đốt sạch, sau đó hắn liền khai giấy lần nữa đề bút viết xuống một phong thơ khác, sau khi viết xong, tâm hắn cuối cùng cũng bình tĩnh xuống, hắn vừa lòng không chút do dự đem tin đưa cho lão quản gia: “Đem phong thư này đưa cho hài tử Ngạn Bách kia.”

“Lão gia là muốn ngũ công tử cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp?” Lão quản gia cũng biết ngũ công tử nhà bọn họ hiện tại là đệ tử của Minh Duệ hầu, nhưng thấy hắn không ổn, “Ngũ công tử là người cực kỳ yêu thích văn nhân, vài năm trước hắn sớm đã sùng kính Minh Duệ hầu không thôi, không tiếc bôn ba ngàn dặm dời nhà chạy tới Đế Đô tìm Minh Duệ hầu. Bây giờ cuối cùng mong muốn được đền đáp, thành đệ tử của Minh Duệ hầu, cho dù vì Hoàng gia, hắn cũng sẽ không làm ra mấy việc phản bội sư môn, đến lúc đó ngũ công tử vô cùng có khả năng dưới lựa chọn lưỡng nan coi thường mạng sống, chỉ sợ ngược lại kinh động tới Minh Duệ hầu.”

Hoàng Kiên nghe xong lộ ra nụ cười cực kỳ bí hiểm: “Nếu ngay cả ngươi cũng nói, Ngạn Bách chính là đệ tử Minh Duệ hầu, đây là vinh quang Hoàng gia chúng ta, tính ra Minh Duệ hầu đến Tây Ninh đã lâu như thế, ta làm tổ phụ cũng chưa từng mời Minh Duệ hầu đến phủ chào hỏi, là chúng ta thất lễ. Hiện bây giờ, ta đã biết Minh Duệ hầu phu nhân gặp nạn, như thế nào có thể thờ ơ ngồi yên? Phong thư này, ngươi phải tìm cách đưa tận tay Ngạn Bách.”

Lão quản gia nhanh chóng phản ứng lại, mà sau đó khom người thật sâu đối với Hoàng Kiên, lập tức không tiếng động lui xuống.

Cho nên, Mặc Khinh Vũ cũng không biết nàng cứ như vậy biến thành khiên đỡ cho Hoàng Kiên hướng Ôn Đình Trạm. Hoàng Kiên hiểu rõ, hiện tại không phải thời kỳ tốt nhất đối phó với Ôn Đình Trạm, lúc này đây hắn chẳng những không đối phó Ôn Đình Trạm, hắn còn muốn cho Ôn Đình Trạm một ân tình to lớn. Ôn Đình Trạm có bao nhiêu coi trọng thê nhi của hắn, chính là sẽ thiếu hắn nhân tình lớn tương đương. Khoảng khắc này, Hoàng Kiên là mong đợi Mặc Khinh Vũ có thể tàn nhẫn một chút, nhường mẫu tử Dạ Dao Quang nếm thêm chút khổ sở, càng là như thế, mới càng phụ trợ hắn trong việc đưa than ngày tuyết.

“Sư phụ, sư phụ, việc không tốt!” Tin từ Thanh Hải phát đến Tây Ninh chỉ cần dùng ngắn ngủi hai ba canh giờ, còn chưa tới thời gian kết thúc làm việc ở phủ nha, Hoàng Ngạn Bách nhận được liền khẩn trương chạy về phía Ôn Đình Trạm, “Sư phụ, sư nương gặp nạn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play