“Chàng đi xem xét hiện trường hung án có phát hiện ra dấu vết nào khác không?” Án mạng nghe qua đơn giản như thế, Ôn Đình Trạm thế nhưng nói rất khó giải, Dạ Dao Quang không khỏi ngưng mi.

Có vài thứ, xem ra càng đơn giản, nhưng kỳ thực nội bộ khả năng càng thêm phức tạp.

“Chưa từng.” Ôn Đình Trạm sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Ta khi thấy Cách Lai, phát hiện hắn tựa hồ có chút chết lặng.”

Cách Lai, hẳn là người Tây Tạng bị nhận nhàm là hung thủ giết người kia, có chút chết lặng sao? Dạ Dao Quang nghi hoặc hỏi: “Có phải bị đả kích quá lớn?”

“Nhìn cũng không giống.” Ôn Đình Trạm chính mình đều cảm thấy hắn có chút không nắm được cảm xúc của Cách Lai, dại ra giống như tuyệt vọng nhưng phảng phất không phải loại cảm xúc này, là một loại chán đời buông bỏ, “Có chút phức tạp.”

Nghe xong Ôn Đình Trạm hình dung, Dạ Dao Quang không khỏi thầm nghĩ: “A Trạm, hắn có phải người hai nhân cách hay không?”

“Cái gì gọi là hai nhân cách?” Ôn Đình Trạm tò mò hỏi.

“Theo như suy luận, giống như hai linh hồn trong cùng một cơ thể.” Dạ Dao Quang theo lời Ôn Đình Trạm hình dung nói, “Đây kỳ thực một loại bệnh, một người rơi vào hoàn cảnh quá mức cô tịch, quá mức bướng bỉnh, quá ở một phương diện nào đó giữa tốt cùng xấu khó nắm chắc, liền vô cùng có khả năng tạo nên hai nhân cách. Một cái là trói buộc, một cái là phóng thích, người bị loại bệnh này, khi một loại nhân cách đang làm gì, có lẽ nhân cách thứ hai của Cách Lai căn bản không biết.”

Dạ Dao Quang giải thích rất rõ ràng, Ôn Đình Trạm thông tuệ chớp mắt hiểu, không khỏi nghiêm túc suy xét đứng lên. Trầm tư hồi lâu sau, Ôn Đình Trạm chậm rãi gật đầu: “Ta phái người âm thầm theo dõi hắn, nếu như hắn thật sự bị loại bệnh này, vậy tất nhiên sẽ lộ ra dấu vết.”

“A Trạm, chàng vì sao kết luận hắn không phải là hung thủ?” Dạ Dao Quang tò mò hỏi.

“Người chết là chết ở vị trí trong rừng, cách nhà Cách Lai ba dặm đường, chính là vì nơi phát sinh hung.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Nơi đó hoang tàn vắng vẻ, người chết cũng không phải thợ săn, lại cũng không thông võ nghệ, chỗ kia dã thú vô cùng có khả năng xuất ẩn, hắn sẽ không vô duyên vô cớ một mình đi vào. Ta lại hỏi qua hạ nhân trong nhà người chết, hắn khi đi ra ngoài ít nhất cũng sẽ đưa theo một tùy tùng, nhưng án phát ngày đó, hắn thế nhưng phân phó tùy tùng không cần đi theo, rất rõ ràng hắn đã có hẹn trước với hung thủ, đến cùng là vì ước định gì cần hắn một thân một mình không tiếc mạo hiểm đi tới nơi nguy hiểm? Cách Lai gia cảnh bần hàn, hắn cùng người chết ngôn ngữ không thông, cho nên hắn không có khả năng sắp xếp hẹn tới đó. Cho là hắn muốn hẹn đi chăng nữa, người chết tất nhiên cũng sẽ không thể đến nơi hẹn, mặc dù người chết đột nhiên thấy hào hứng, hoặc sinh lòng hiếu kỳ, hắn muốn đi xem rốt cuộc có chuyện gì, ta thấy hắn không có khả năng đi một mình. Khoảng cách thân phận của hắn cùng Cách Lai khá xa, chính hắn cũng rõ ràng, lại trước đó không lâu hắn mới cùng Cách Lai náo loạn không hợp.”

Dạ Dao Quang nghe cũng liên tục gật đầu, người chết trừ phi là kẻ ngốc, nếu như thật sự ngốc, người trong nhà cũng sẽ không thể nhường hắn một mình một người đi ra.

“Lại nói tới Cách Lai.” Ôn Đình Trạm tiếp tục nói, “Cách Lai nếu như có dự mưu muốn giết người, hắn vì sao sau khi gây án còn muốn mang hung khí về nhà? Hơn nữa hung khí còn là vật sở hữu của hắn? Nếu hắn muốn cá chết lưới rách, hắn cũng không cần che che lấp lấp dụ người sắp chết đến nơi ám sát. Người chết là bị búa đập vỡ toàn bộ đầu, Cách Lai đến cùng chỉ có chút xung đột việc thuê mướn với người chết, hắn cũng không phải người trời sanh mang tính tàn bạo. Ta cũng hỏi qua hạ nhân người chết, người chết được giáo dưỡng không tệ, tuy có chút tự cao tự đại, nhưng tuyệt sẽ không xuất khẩu vũ nhục người khác. Không có thiên đại thù hận, vì sao có thể ra tay tàn nhẫn như thế?”

“Đập nát toàn bộ đầu?” Dạ Dao Quang cả kinh.

“Đúng là bởi vậy, ta mới vội vàng chạy tới xem.” Ôn Đình Trạm nhẹ thở dài một hơi, “Thủ đoạn giết người của hung thủ quá tàn bạo.”

“Chuyện này thực không tốt.” Dạ Dao Quang sắc mặt ngưng trọng, trong suy nghĩ của Hán nhân, dân Tây Tạng cường tráng không biết phân rõ phải trái, huyết tinh tàn bạo, chỉ sợ chuyện này đã khiến cho không ít người Hán khủng hoảng, nếu loại chuyện này không xử lý tốt, hiềm khích giữa hai tộc người sẽ lớn hơn nữa.

“Phải, tuy là nhà người chết bất quá có chút lương thực dư giả, không liên quan tới quyền thế, nhưng không ít sự liên quan tới hòa hợp giữa hai tộc.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Hơi chút vô ý, sẽ làm người Hán cùng người Tây Tạng vào thế như nước với lửa.”

“Muội cuối cùng minh bạch, vì sao những tri phủ Tây Ninh trước đây phần lớn lựa chọn ba phải.” Dạ Dao Quang than khẽ, “Tri phủ Tây Ninh không dễ làm.”

Án mạng tầm thường ở các phủ thành khác, tuyệt đối sẽ không dẫn phát tới nhiều nhân tố chính trị như vậy, tương tự như chuyện này. Nếu như Ôn Đình Trạm không có một kết quả thuyết phục toàn bộ mọi người, một khi Hán Tạng hai tộc náo loạn, thương vong tới mạng người, đây là sai lầm của Ôn Đình Trạm trên ghế quan phụ mẫu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên căng thẳng, nàng một thanh thân thủ bắt lấy tay Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng nói xem, chuyện này có phải bố cục Hoàng Kiên sắp đặt cho chàng!”

Đôi mắt Ôn Đình Trạm tối đen lưu chuyển ý cười nhàn nhạt: “Dao Dao vì sao nghĩ như vậy?”

Dạ Dao Quang không hữu hảo liếc trắng mắt: “Chàng tới Tây Ninh phủ đã bốn tháng, Hoàng Kiên chưa hề động tay, muội nghĩ hắn là nghĩ trước tới quan vọng, hắn đã cùng Nam Cửu vương cấu kết, có tâm tư tự lập vương vị, hắn cùng chàng ngay ban đầu đã thành đối lập. Chàng đã đến Tây Ninh phủ, đầu tiên là tới học viện Côn Lôn, muội biết hiện giờ bởi bài giảng ngày hôm đó của chàng tại đây, không ít học sinh bắt đầu gia nhập học tập Giấu ngữ. Tống sơn trưởng đã báo cáo lên học chính Thanh Hải, chỉ sợ năm sau Giấu ngữ sẽ trở thành khóa chính của học viện Côn Lôn. Một khi việc này thành công, các học viện khác tất noi theo, như thế khả năng lớn đem Hán Tạng hai tộc kéo gần lại khoảng cách. Mà chàng lại nhường muội mở Hủ Viên, Hủ Viên thoạt nhìn như một cái tửu lâu, nhưng lại kéo theo xưởng gia công hạt sồi, lại đến người phục vụ tửu lâu, chàng đều cho không ít dân Tây Tạng tới đây. Chàng có tâm muốn Hán Tạng một nhà, chỉ sợ người sáng suốt đều đã nhìn ra, chàng đã uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của bọn họ!”

Hoàng Kiên cùng Nam Cửu vương, còn trông cậy vào việc tả hữu giáp công thôn tính Thổ Phiên. Sau Thổ Phiên là Thanh Hải, Vân Nam, ba tỉnh này đối kháng với triều đình, một khi hành động này thành, Thổ Phiên Tây Vực cùng Mông Cổ trên Thảo nguyên liền sẽ loạn vùng lên, đến lúc đó triều đình vội vàng đối kháng Hoàng Kiên, Mông Cổ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, toàn bộ nửa giang sơn Nguyên triều đều sẽ lâm vào bên trong hỗn loạn!

Hoàng Kiên cùng Nam Cửu vương có dã tâm lớn như vậy là dựa vào cái gì? Vẻn vẹn chỉ là bởi vì bọn hắn nghĩ muốn duy trì dân Thổ Phiên bưu hãn, cho nên bọn hắn kích động tạo sự xung đột giữa người Tây Tạng cùng sự thống trị của Tiêu gia, chỉ có như vậy bọn hắn mới có khả năng làm người dân Thổ Phiên ưng thuận đứng về phía mình.

Ôn Đình Trạm sở tác sở vi làm cho bàn tính của bọn chúng càng ngày càng khó đánh, tất nhiên là ngồi không yên.

“Ha ha ha ha, Dao Dao của ta, càng ngày càng giống nữ Gia Cát.” Ôn Đình Trạm nổ ra một chuỗi tiếng cười sung sướng từ lồng ngực.

    Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

    Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play