Trong núi rừng lợi hại nhất chính là con hổ đã được cô giải quyết, hơn nữa lại có Kim Tử đi vào rừng với Ôn Đình Trạm nên sẽ không có nguy hiểm gì nên Dạ Dao Quang mới an bài như thế.
"Đi thôi." Sau khi đuổi Kim Tử rời đi, Dạ Dao Quang nhướng mày nói với Bổn Hùng.
Bổn Hùng vô cùng vui mừng, nó lắc mông mập mạp của mình đến bên cạnh Dạ Dao Quang, sau đó nó để cho Dạ Dao Quang đi trước, dáng vẻ này giống như đang sợ Dạ Dao Quang ném bỏ nó đi vậy.
Dạ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu, cô liền bước lên đi trước.
Đi mãi đi mãi, lần đầu tiên Dạ Dao Quang đi vào sâu trong rừng như vậy. Mùa xuân về hoa nở, trên đường đi có không ít quả dại ngon miệng, Dạ Dao Quang không hề cự tuyệt quả nào. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, tùy tiện xoa xoa rồi bắt đầu cắn. Con gấu đen trông thấy Dạ Dao Quang ăn ngon như vậy, nó liền lợi dụng chiều cao của mình không ngừng hái những quả cao nhất và lớn nhất cho Dạ Dao Quang, vì vậy cuối cùng Dạ Dao Quang cũng phát hiện ra được điểm tốt của con gấu đen. Nếu như trên đường đi con gấu đen không nhìn thấy tổ ong mà không ngừng nuốt nước bọt thì Dạ Dao Quang sẽ có cái nhìn khác về nó.
“Bổn Hùng, cuối cùng là ngươi có đi hay không!” Dạ Dao Quang tiến tới véo vào cánh tay của con gấu đen.
Đối với thịt dày và to thế này, tất nhiên là nó không đau!
"A gào..." Con gấu đen chỉ vào tổ ong có hình bầu dục trên vách đá. Trên tổ ong thỉnh thoảng sẽ nhỏ xuống hai giọt, nó liền ngửa đầu rồi lè lưỡi liếm sạch sẽ. Vách đá cao khoảng sáu mét nên chắc chắn con gấu đen không leo lên được.
Đến khi Dạ Dao Quang hỏi nó, nó liền dựa cả người lên vách đá rồi sau đó phát ra tiếng cầu xin trông rất đáng thương, một đôi mắt gần như bị lông màu đen trên mặt che khuất nhìn chằm chằm vào Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đè nén cơn tức giận, lấy ra la bàn: “Không có ngươi, chẳng lẽ lão nương sẽ không tìm được đường hay sao?”
Sau đó Dạ Dao Quang nhìn thấy kim la bàn điên cuồng xoay tròn, la bàn không thể xác định được phương hướng, cô vô cùng chán nản phát hiện nếu không nhờ Bổn Hùng tham ăn này thì cô không thể tìm được phương hướng. Cô cất la bàn vào, dẫn ra khí ngũ hành, cô thử dùng khí ngũ hành để xác định phương hướng nhưng cô lại phát hiện khí ngũ hành phát ra chỉ di chuyển ở xung quanh mình, không hề có chỉ dẫn.
“Ăn ăn ăn, cho ngươi ăn no đến chết luôn!”
Bây giờ Dạ Dao Quang nghi ngờ Bổn Hùng cố ý dẫn cô đến đây, cô đành phải nhảy lên trên vách đá bóng loáng rồi đưa tay ra. Thiên Lân trong lòng bàn tay của cô rạch một nhát, một luồng sức mạnh xẹt qua, nửa vòng tròn của tổ ong rớt xuống.
"Ong..." Tổ ong rơi xuống, có vô số ong mật bay ra. Khí ngũ hành trên người của Dạ Dao Quang di chuyển, ong mật càng không thể động đến cô, ngược lại con gấu đen tiếp nhận được tổ ong còn lớn hơn cả khuôn mặt của nó. Nó đặt mông ngồi xuống đất không ngừng liếm, nó lại một lần nữa phát huy điểm tốt của da thịt dày, không hề để ý đến ong mật đang bu đầy trên người nó, nó cứ tiếp tục ăn mật.
Dạ Dao Quang chẳng muốn nhìn nó, toàn thân của nó dán đầy ong mật và sắp trở thành tổ ong di động luôn rồi.
Đến khi con gấu đen ăn no, lúc này nó mới đứng dậy lắc vài cái khiến ong mật trên mình nó rơi xuống rồi sau đó nó mới đến gần lấy lòng Dạ Dao Quang.
"Dẫn đường, ngươi đừng tới gần ta, toàn thân bẩn chết đi được!” Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành ngăn cản con gấu đen đến gần rồi sau đó cô bắt nó đi về phía trước.
Hình như nó biết Dạ Dao Quang ghét bỏ nó là vì toàn thân nó bẩn. Nó đi về phía trước khoảng một lúc thì nó nhìn thấy một con sông nhỏ, không nói hai lời liền nhảy xuống, văng lên bọt nước thiếu chút nữa đã bắn lên cả người của Dạ Dao Quang, rất may là Dạ Dao Quang lui nhanh về phía sau.
Con gấu đen vui vẻ quay cuồng trong nước, nó còn lặn xuống nước, sau đó đột nhiên nó đứng lên, trong chốc lát nó còn thể hiện tài bơi lội đa dạng không hề biết mệt. Dạ Dao Quang có bệnh sạch sẽ nên cô không thích toàn thân của nó đều dơ bẩn đi theo mình. Cô ngồi xuống tảng đá có nhánh cây che ánh nắng mặt trời rồi nhìn con gấu đen chơi đùa vui vẻ. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định lấy la bàn ra nhưng cô lại phát hiện kim la bàn không di chuyển, lần thứ hai cô dùng khí ngũ hành, khí ngũ hành tỏa ra theo bốn phương tám hướng, cô vẫn không tìm được phương hướng. Chỗ này thật sự rất kỳ lạ.
Thế nhưng từ trường ở xung quanh rất mạnh, cuối cùng thì đây là vật gì đây!
Chờ Dạ Dao Quang suy nghĩ xong, cô mới phát hiện xung quanh quá yên tĩnh, đột nhiên cô quay đầu lại, cô không thấy bóng dáng của con gấu đen ở đâu, thậm chí trên mặt sông ngay cả một chút gợn sóng cũng không có. Dạ Dao Quang đi tới phía trước mấy bước, cô đứng ở bờ sông gọi: “Gấu đen lớn, Bổn Hùng…”
Mặt sông vẫn vô cùng yên lặng, Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng. Chẳng phải cô sợ có người bị ném xuống, vì kiếp trước khi cô bị nhốt trong phần mộ đến ba tháng nhưng cô vẫn không hề sợ hãi, cô chỉ lo lắng con gấu đen kia có phải đã gặp nguy hiểm rồi hay không.
"Phần phật!" Dạ Dao Quang đang chuẩn bị nhảy xuống nước tìm xem thì đột nhiên con gấu đen nhảy lên từ trong nước, một thân bọt nước văng tứ tung, sau đó nó cầm lấy hai con cá màu bạc dài khoảng hai thước, vui vẻ chạy đến bên cạnh Dạ Dao Quang. Nó đưa hai con cá đến trước mặt Dạ Dao Quang tựa như dâng báu vật.
"Đây là cái gì vậy?" Dạ Dao Quang hỏi con gấu đen đang cười đến ngây ngô.
"A gào..." Hai con cá được con gấu đen bắt lấy vẫn chưa chết, chúng vẫn còn giãy giụa ở trong tay con gấu đen.
"Ngươi muốn cho ta ăn à?" Dạ Dao Quang thử suy đoán.
Đôi mắt đen của con gấu xoay chuyển, sau đó nó gật đầu.
"Bởi vì ta đưa mật cho ngươi cho nên ngươi mới đưa cá lại cho ta sao?" Dạ Dao Quang hỏi, đôi mắt của con gấu đen lại xoay chuyển, hình như nó đang nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới gật đầu.
"Được rồi, bởi vì lòng tốt của ngươi, ta sẽ mời ngươi ăn cá nướng." Dạ Dao Quang bắt lấy hai con cá lớn trong tay của con gấu đen. Cô đến bờ sông xử lý sạch sẽ, sau đó lại quay trở về hái một ít gia vị tự nhiên như là đậu khấu, thảo quả, cùng với cái loại hương của lá cây rồi cô bảo con gấu đen đi nhóm lửa.
Cô vót nhọn nhánh cây rồi đâm xuyên qua con cá, sau đó cô bắt đầu nướng.
"Con cá này... thật là thơm!" Dạ Dao Quang chỉ vừa nướng chín đến phân nửa thì cô đã ngửi thấy được một mùi thơm đặc biệt. Rõ ràng cô vẫn chưa đói bụng nhưng con sâu thèm ăn trong người của Dạ Dao Quang đã bị con cá hấp dẫn. Dạ Dao Quang biết đây không phải là do kỹ thuật của cô tốt, mà là do con cá này rất đặc biệt.
Khi tiếng xì xì vang lên là lúc hương thơm lan tỏa, Dạ Dao Quang trông thấy cá đã chuyển sang màu vàng. Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngay lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị ăn thì cô chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Con cá vừa nướng xong cô còn chưa để lên miệng thì đột nhiên có một luồng kim quang lao tới, đợi đến khi Dạ Dao Quang định thần lại nhìn thì con cá cùng với nhánh cây trên tay cô đã không cánh mà bay. Trên nhánh cây hơi xa, bởi vì Kim Tử thấy quá nóng nên không ngừng đổi tay rồi sau đó ném luôn cả cá nướng.
"Dao Dao." Ôn Đình Trạm chạy tới.
“Sao lúc này chàng lại chạy đến đây?" Dạ Dao Quang nhìn lên mặt trời, phát hiện vẫn còn giữa trưa.
"Ta vẫn chưa đến tư thục (*), ta chỉ đi tìm Mạnh huynh để chuẩn bị đồ còn thiếu sót cho tiên sinh, ta vội vàng trở về vừa lúc cũng nhìn thấy Kim Tử quay về." Ôn Đình Trạm giải thích.
"Sau đó ta đi theo Kim Tử tới đây."
Dạ Dao Quang lấy khăn tay đưa cho cậu: "Chàng lau mồ hôi đi, chắc là vẫn chưa dùng cơm trưa! Chàng ngồi xuống một lát ăn một ít hoa quả, muội sẽ nướng cá cho chàng."
***
(*) Tư thục: Trường tư, ở đây chỉ học viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT