“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai học xong ta phải đi một chuyến đến Mạnh gia!” Ôn Đình Trạm ôn hòa cười với Dạ Dao Quang, động tác vô cùng nho nhã đứng dậy trở về gian phòng của mình.
Dạ Dao Quang cũng không giữ lại, mặc dù cô không ngốc nhưng bình thường cô chỉ thích làm việc theo phương pháp đơn giản, không thích dùng bạo lực nói chuyện. Hiển nhiên cô không hề phù hợp với chốn quan trường nên những chuyện này vẫn là để cho Ôn tiểu yêu tinh vất vả đi, mấy chuyện phải động não như này rất tốn sức, cô còn muốn sống lâu thêm vài năm đây này!
Chuyện hạnh phúc nhất khi về đến nhà chính là được thoải mái tắm rửa một trận, sau đó nằm trên chiếc giường quen thuộc ngủ một giấc, Kim Tử là một con khỉ rất biết hưởng thụ nên cũng nằm vào bên cạnh Dạ Dao Quang ngủ say sưa. Buổi sáng tỉnh dậy tất nhiên vẫn tu luyện như thường ngày, sau đó ăn sáng, Ôn Đình Trạm ăn sáng xong lập tức đi đến học viện.
Dạ Dao Quang vốn không thích đi chơi lung tung nhưng cô nhớ lại những lời nói của Hà tam tẩu nói hôm qua về chuyện nhà của Đỗ Đức, chính là chuyện người thân thích bên nhà vợ hắn sang đây nương nhờ nên đành phải đích thân đi đến nhà Đỗ Hậu Lâm một chuyến.
“Dao nha đầu này mỗi lần đến đều mang theo đồ đạc, lần sau mà còn mang đến ta sẽ quét ngươi ra khỏi cửa.” Đỗ Hậu Lâm nhìn đồ đạc ở trên bàn khiển trách nói.
“Tất cả đều là do người khác đưa tới tặng, ta và Trạm ca cũng không dùng được, để ở nhà rất tốn chỗ nha, đại bá coi như nhận giúp chúng ta đi!” Dạ Dao Quang vừa cười vừa nói, sau đó lập tức nói sang chuyện khác:
“Đại bá cũng biết ta có chút hiểu biết phong thủy, gian nhà của Đỗ Đức thúc kia…” Dạ Dao Quang nói hết mọi chuyện cho Đỗ Hậu Lâm.
Đỗ Hậu Lâm sợ tái mặt: “Thật sự là bởi vì nguyên nhân này sao?”
Dạ Dao Quang nghiêm túc gật đầu: “Nhà kia nếu không đổi đi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!”
“Người nhà họ Hoàng kia đã vào đó ở khoảng nửa tháng cũng chưa xảy ra chuyện gì, đại bá còn tưởng rằng Đỗ Đức xung khắc với…”
“Không xong, không xong, thúc…” Đỗ Hậu Lâm còn chưa nói hết câu đã có người đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc xông vào.
“Không xong cái gì, thúc ngươi vẫn khỏe mạnh đây!” Đỗ Hậu Lâm trầm giọng khiển trách thanh niên vừa xông vào, thanh niên này cũng là người họ Đỗ, là cháu họ của Đỗ Hậu Lâm, tên là Đỗ Hữu.
“Không phải, không phải thúc thúc không tốt…” Đỗ Hữu thở không ra hơi, vội vàng nói:
“Là Hoàng gia Hoàng Đại Lang bị một con hổ trong rừng tha đi mất rồi!”
Đỗ Hậu Lâm đứng lên, thân thể còn có chút hoảng loạn. Hai vợ chồng Hoàng gia mang theo bốn đứa con đến đây. Hoàng Đại Lang mới mười sáu tuổi, cũng là con trai trưởng. Vừa mấy phút trước Dạ Dao Quang nói nhà kia phong thủy không tốt, khắc con trưởng. Đỗ Đức cũng bởi vì thế mới gãy chân, lúc đầu hắn còn có chút nghi ngờ nhưng giờ phút này hắn đã tin hoàn toàn!
“Đi, mau gõ chiêng, triệu tập mọi người trong thôn đi cứu người!” Đỗ Hậu Lâm vội vàng nói.
“Đại bá, ta đi trước xem!” Dạ Dao Quang lúc này cũng không nói thêm gì, vội vàng dặn lại một câu sau đó chạy thẳng lên núi.
Đi sâu vào trong rừng, Dạ Dao Quang nhìn thấy một người phụ nữ quần áo đầy miếng vá nằm rạp trên mặt đất khóc đến não lòng, vây xung quanh là ba đứa trẻ con cũng đang khóc lớn.
“Dao nha đầu, ngươi muốn làm gì vậy?” Mấy người đang vây xung quanh người nhà họ Hoàng nhìn thấy Dạ Dao Quang đang muốn đi vào sâu trong rừng, Lâm Thẩm Nhi nhà hàng xóm cũng đứng cạnh đó nên lập tức đưa tay kéo cô lại:
“Trong rừng này có một con hổ rất lớn, ngươi không thể vào được!”
“Thẩm Nhi, ta muốn đi cứu người, đợi đến buổi tối chỉ sợ không kịp nữa đâu!” Thời gian cấp bách nên Dạ Dao Quang cũng không giải thích nhiều, liền tránh tay Lâm Thẩm Nhi, sau đó nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
“Ta… ta có hoa mắt không? Cái này… cái này… Dao Quang nha đầu này làm sao nháy mắt một cái đã không thấy bóng đâu nữa?” Những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc mở to mắt.
“Dao Quang nha đầu là một người có bản lĩnh lớn, mấy người cũng không thử nhìn xem người nhà huyện lệnh cũng đều phải khách khí với Dao Quang hay sao?” Một người trong đó lên tiếng khen ngợi, lập tức quay sang an ủi mẫu thân Hoàng Đại Lang:
“Ta nói này Hoàng tẩu, đừng khóc nữa, có Dao Quang nha đầu ở đây thì con trai người có lẽ sẽ được cứu thôi!”
Những chuyện đang xảy ra bên ngoài Dạ Dao Quang hoàn toàn không biết gì. Cô gọi Kim Tử đến tập hợp cùng nhau trong rừng, sau đó Kim Tử dẫn đường cho cô đi tìm người. Trên đường còn gặp vài nam nhân lên núi lấy củi, vì để tránh cho chuyện vừa nãy lặp lại nên Dạ Dao Quang trực tiếp lặng yên không tiếng động phóng qua bên cạnh người bọn họ, một chút tàn ảnh cũng không thấy.
“A!” Rất nhanh, Kim Tử nhìn về phía đằng trước khoa tay múa chân.
Dạ Dao Quang lập tức xông tới, quả nhiên thấy một con hổ rất to đang đánh nhau cùng một con gấu đen to lớn. Trên người con gấu còn có chút máu thịt be bét, bên cạnh có một thiếu niên còn sống.
“Ngươi có cảm thấy con gấu đen này có chút quen mắt không?” Dạ Dao quang sờ cằm nhìn con hổ và con gấu đang đánh nhau, sao cô cứ có cảm giác giống như trước đây vậy nhỉ?
“A!” Kim Tử đáp, ý chỉ chính là nó, chính là nó!
“Nó bị thương rồi!” Dạ Dao Quang nhìn con gấu đen bị thương, trên người nó tỏa ra mùi máu tanh mà dưới chân nó đất đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Gấu đen to lớn với vết máu đỏ tươi trông cực kì tương phản, con hổ thì lại không có vết thương nào rõ ràng, có thể thấy được danh xưng chúa sơn lâm cũng không phải nói khoác.
Con hổ gào lên một tiếng sau đó thân hình dũng mãnh của nó nhào qua chỗ con gấu đen, tốc độ của con gấu đen bình thường cũng không chậm nhưng vì vết thương trên đùi mà hiện giờ phản ứng hơi chậm, biết mình tránh không thoát nên nó chỉ có thể cứng rắn tấn công lại.
Dạ Dao Quang đưa tay nâng trán: “Rốt cuộc ta cũng biết vì sao con gấu lại được gọi là Bổn Hùng (*) rồi!”
Da dày thịt béo có thể so sánh với móng vuốt của chúa sơn lâm hay sao?
Dạ Dao Quang vừa liếc mắt một cái lập tức nhảy ra, tốc độ nhanh vô cùng. Trong lúc hai con vật suýt nữa chạm vào nhau thì Dạ Dao Quang không chút tiếng động đã đá bay con hổ ra, sau đó cầm chân con hổ ném một cái xuống đất.
Một cú ném này Dạ Dao Quang dùng không ít sức nên con hổ ngã chổng vó trên đất một lúc lâu mới có thể xoay người lại.
“Trong rừng có bao nhiêu loài thú hoang làm thức ăn cho ngươi, tại sao lại làm hại đến tính mạng con người?” Dạ Dao Quang không phải đang nói linh tinh mà bởi vì cô nhận ra được con hổ này có linh tính, nếu không thì cho dù nó là chúa sơn lâm cũng không có khả năng gây ra thương tích lớn như vậy cho con gấu đen kia.
Nhìn con hổ này và con gấu đen to lớn kia, Dạ Dao Quang không khỏi đưa mắt nhìn sâu vào trong rừng, trong núi này chắc hẳn có vật gì phi phàm mới có thể khiến hai con vật này trở nên có linh tính như vậy. Vốn dĩ lúc trước gặp được con gấu đen kia, Dạ Dao Quang còn tưởng nó có cơ duyên ăn nhầm phải đồ vật gì đó mới được như vậy, nhưng cả hai con vật trước mặt đều có linh tính thì Dạ Dao Quang cũng cảm thấy kì quái, cơ duyên kì ngộ cũng không có nhiều như vậy nha!
“A!” Mặc dù con hổ có linh tính nhưng cấp độ của nó chưa thể nói chuyện trả lời lại Dạ Dao Quang, vì vậy Kim Tử liền đi đến trước mặt con hổ, tức giận hỏi chuyện.
Con hổ phát ra mấy âm thanh yếu ớt, Kim Tử nghe xong mũi vểnh lên trời hừ một tiếng, sau đó quay người lại khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang.
***
(*) Bổn Hùng: Tức là chỉ loài gấu tuy to xác nhưng lại vô cùng ngốc nghếch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT