Ngày kế Dạ Dao Quang chờ tới buổi chiều, Độc Vương mới từ trong phòng đi ra ngoài tìm bọn họ, nhìn bộ dạng uể oải của hắn, Dạ Dao Quang liền biết hắn căn bản nhớ không ra.
Quả nhiên, Độc Vương mở miệng nói: “Thật sự xin lỗi, ta hoàn toàn nhớ không nổi.”
“Không sao.” Tình huống này Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đã sớm đoán được, cũng may Độc Vương nghe xong Ôn Đình Trạm khuyên bảo, không có tự bức bách bản thân tàn nhẫn. Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang, mới đối với Độc Vương nói, “Đêm qua, ta cùng với phu nhân cũng đã trao đổi qua, chúng ta hiện tại có hai chủ ý, một là ngươi theo chúng ta trở về, phu nhân ta có một bộ ngũ hành Thái Ất thần châm có thể giúp ngươi thanh độc, có lẽ sau khi độc tố trong cơ thể ngươi được thanh trừ, ký ức cũng khôi phục. Một cái khác còn lại là phu nhân ta tạo một trản đèn sinh mệnh cho ngươi, lấy chuyện này để dẫn phu nhân ngươi tới.”
“Lấy đèn sinh mạng của ta dẫn phu nhân ta tới?” Mắt Độc Vương mang theo mong đợi nhìn về phía Dạ Dao Quang.
“Dựa theo suy đoán của ta……” Dạ Dao Quang đem ý tưởng của nàng nói cho Độc Vương, sau đó nói, “Cho nên phương pháp ổn thỏa nhất chính là dùng đèn sinh mệnh. Tuy nhiên ngươi phải hoàn toàn tỉn tưởng ta. Thời điểm ta lợi dụng đèn sinh mệnh khống chế sinh cơ của ngươi, ngươi vạn lần không thể sinh ra ý niệm phản kháng, nếu không đối với ta và cả với ngươi đều sẽ có tổn thương.”
Đối mặt với tử vong bất kỳ ai cũng sẽ phản kháng theo bản năng, trừ phi người hoàn toàn không có ý chí cầu sinh, nhưng hiển nhiên Độc Vương không phải là người muốn chết. Cho nên, Dạ Dao Quang không thể không nhắc nhở Độc Vương trước. Một khi Độc Vương dâng lên ý niệm phản kháng, việc thiện nàng làm lập tức thành việc ác, là biến hóa về mặt tính chất.
“Làm phiền phu nhân, ta sẽ ghi nhớ.” Mạng của hắn vốn dĩ chính là Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cứu trở về, Dạ Dao Quang không cần phải phí sức lực lớn như vậy chỉ để đi giết hắn, hắn tất nhiên là tin tưởng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm một lòng giúp đỡ hắn.
“Ngươi có nhớ rõ sinh thần bát tự của mình không?” Thương nghị sau, Dạ Dao Quang thử hỏi.
Độc Vương sắc mặt cứng lại, không tiếng động lắc đầu.
Dạ Dao Quang duỗi tay đỡ trán: “Nếu ngươi không biết sinh thần bát tự, ta phải lấy một giọt máu đầu tim của ngươi.”
Nguyên bản chỉ cần tùy tiện lấy một sợi tóc là được, nhưng Độc Vương không biết sinh thần bát tự, vậy chỉ có thể lấy máu đầu tim. Lấy máu đầu tim rất hao tổn nguyên khí. Nguyên khí của một giọt máu đầu tim phải mất nửa năm tỉ mỉ điều dưỡng mới có thể bù lấp lại, nếu người thường liên tục tiêu hao lượng máu này, thời gian bỏ mạng cũng không xa.
“Được, phu nhân cứ việc tới lấy.” Độc Vương không có nửa phần do dự.
Nếu Độc Vương đã quyết định, kiên trì dùng đèn sinh mệnh dẫn dụ phu nhân hắn hiện thân, Dạ Dao Quang lập tức đem những đồ cần thiết viết ra, nói Ôn Đình Trạm cho người đi mua. Bọn Vệ Kinh tuy rằng đi theo sau nhưng giờ này cũng vừa vặn tới rồi. Những đồ cần thiết kỳ thật chính là nguyên liệu cơ bản để làm đèn.
Đèn này không thể mua sẵn, thợ thủ công hay là thợ cơ khí, để đèn sinh mệnh sáng cực đại, từ đầu tới đuôi chỉ có thể do chính Dạ Dao Quang làm. Trong quá trình chế tác còn phải dùng khí Ngũ hành đem ngăn cách với bên ngoài.
“Độc Vương, ngươi không nhớ được sinh thần bát tự, vậy có còn nhớ rõ ngươi cầm tinh con gì không?” Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi.
“Cái này ta nhớ rõ, ta cầm tinh con hổ.” Độc Vương từ trong cổ móc ra một món đồ trang sức, “Đây là lễ sinh nhật phu nhân tặng cho ta.”
Là một chiếc thẻ bài bằng ngà voi, mặt trên tạo hình một đâu hổ sinh động như thật.
Nếu vậy Độc Vương năm nay tuổi mụ đã 50 tuổi, Dạ Dao Quang gật đầu liền xoay người dặn dò Vệ Kinh: “Đế đèn không được khắc hình rắn ở bên trên, cần lựa chọn những vật tương quan, tốt nhất nên chọn ngựa hoặc chó.”
Vệ Kinh lĩnh lệnh lui ra, Dạ Dao Quang thấy Độc Vương khó hiểu, liền giải thích với hắn: “Cầm tinh cũng là tương sinh tương khắc, hổ cùng rắn, khỉ tương khắc, cùng ngựa, chó tương hợp. Đèn sinh mệnh cùng những loại đèn thường ngày chúng ta dùng không giống nhau, không thể đại ý.”
“Đã làm Ôn phu nhân lo lắng.” Độc Vương cảm thấy học vấn môn đạo của Dạ Dao Quang rất rộng lớn.
Dạ Dao Quang cười cười: “Độc Vương đi trước dùng bữa đi, ăn chút đồ bổ dưỡng, đợi khi ta làm xong cây đèn sẽ lại đến lấy máu của ngươi.”
Sau khi các dụng cụ cùng đồ được mua về đầy đủ, những việc Dạ Dao Quang cần phải làm còn rất nhiều. Không kịp lấy nước thanh tẩy sạch, cũng chỉ có thể lấy Tử Linh Châu lọc lại nước bình thường một lần, sau đó đem toàn bộ những thứ chuẩn bị ngâm vào, rửa sạch sẽ toàn bộ những hơi thở của người khác. Sau đó là đến công đoạn lắp ráp, dùng tóc của Độc Vương trộn lẫn bấc đèn làm ra một bấc đèn khác, còn có dầu thắp, cần thiết cũng phải là dầu mới được thanh tẩy. Dạ Dao Quang đối với mỗi thứ đều dùng Tử Linh Châu đem loại bỏ toàn bộ các hơi thở hỗn độn, mặc dù có Kim Tử hỗ trợ, chuẩn bị hoàn hảo mọi thứ trời cũng đã khuya.
Dùng bùa phong ấn lại, Dạ Dao Quang cảm thấy rất mệt, nàng không biết có phải do tâm lý cùng thể chất hay không, biết chính đang mang thai, sinh mệnh nhỏ kia đã bắt đầu hấp thu dinh dưỡng từ nàng mà trưởng thành. Lấy tu vi hiện tại của nàng, những việc này bình thường tuyệt đối sẽ không mệt như vậy.
Mệt đến mức nàng chưa đi lấy máu của Độc Vương ngay, chờ đến ngày mai rồi tiếp tục. Ra khỏi cửa phòng nhìn Ôn Đình Trạm đứng trên hành lang chờ đợi, bởi vì tiếng kẽo kẹt cửa mà xoay người, Dạ Dao Quang trực tiếp nhào vào trong ngực hắn: “A Trạm, muội mệt mỏi quá a, muội không muốn đi nữa, chàng bế ta.”
Ôn Đình Trạm không nói hai lời đem nàng bế ngang lên, ôm nàng trở về phòng. Nước tắm đã chuẩn bị tốt cho nàng nhưng Dạ Dao Quang lười đến mức thứ gì cũng không muốn động, cứ treo ở trên người Ôn Đình Trạm: “Muội không muốn động, chàng tắm cho ta.”
“Dao Dao.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm tối sầm lại.
Dạ Dao Quang cằm khẽ nhếch: “Sao nào, không thể chiếm tiện nghi của muội, liền không muốn hầu hạ muội sao?”
Nghe xong lời này, Ôn Đình Trạm làm sao còn không biết, thê tử hắn chính là cố ý muốn làm khó hắn, hắn dám nói không sao? Vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn, cực lực áp chế xao động cùng mênh mông trong lòng, tự mình tắm gội cho nàng. Trong suốt quá trình, Dạ Dao Quang còn muốn tận lực chơi đùa, cố ý như vô tình dụ dỗ hắn.
Đôi tay mang theo hơi nước ấm áp nghiêng theo khe hỡ của áo luồn vào trong ngực, dán vào da thịt hắn. Ôn Đình Trạm rốt cuộc không thể nhịn được nữa đè lại bàn tay đang tác quái: “Dao Dao, nàng nên biết ta có rất rất nhiều biện pháp không làm nàng bị thương nhưng vẫn làm cho chính mình thoải mái, đừng ép ta phải miễn cưỡng nàng.”
Tròng mắt Ôn Đình Trạm như dâng lên hai ngọn lửa ngùn ngụt, ý vị thâm trường dừng trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Dạ Dao Quang tức khắc trợn trắng mắt, phun cho hắn một ngụm: “Chàng đừng có mơ!”
Nói xong liền ngoan ngoãn đem tay rút ra, Ôn Đình Trạm ngược lại giữ chặt tay nàng, một tay đem nàng kéo lên trên thùng nước, tay kia đem mảnh vải lụa to rộng mềm mại nhanh chóng kéo tới, bao bọc lấy Dạ Dao Quang xoay tròn. Phần lớn miếng vải lụa đem Dạ Dao Quang bọc đến kín mít.
Nhìn thê tử bị chính mình bọc thành một con nhộng, khóe môi Ôn Đình Trạm không khỏi giương lên, như vậy nàng không thể vùng vẫy, cũng không thể coi như không có gì, duỗi tay lấy khăn lau qua tóc, đem Dạ Dao Quang đặt ở trên giường, kiên nhẫn đợi nàng ngẩng đầu lên phát tiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT