Chử Phi Dĩnh kéo khóe môi: “Nghiên tỷ tỷ, ngươi nếu như không muốn một tháng sau, đêm động phòng hoa chúc của ngươi cùng Lục đại nhân trở thành chuyện phải hối hận, ta khuyên ngươi đừng đi trêu chọc Hầu gia, nếu như đến lúc đó Chước Hoa tỷ tỷ không che chở ngươi, ta thấy đại hôn của phu thê hai người phỏng chừng sẽ rất phấn khích.”
Đơn Ngưng Oản một bên yên lặng gật đầu như tỏi đảo.
Trác Mẫn Nghiên suy nghĩ một chút tới các thủ đoạn của Ôn Đình Trạm, cổ rụt thốt nhiên rụt xuống, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa, xác định không có tiếng của Ôn Đình Trạm mới đứng lên: “Chước Hoa tỷ tỷ, cũng không còn sớm, hôn lễ của tỷ cùng Hầu gia theo quy củ là không tới được, tuy rằng ta cũng muốn trò chuyện thêm với tỷ nhưng sau này cũng không thiếu cơ hội, ta cáo từ trước.”
Mắt cùng hàng lông mày Dạ Dao Quang nhướn lên, không tiếng động gật đầu, nhường Nghi Ninh tiễn khách. Nhìn Trác Mẫn Nghiên bộ dáng như chạy trốn không khỏi biểu cảm kỳ quái nhìn về phía Chử Phi Dĩnh: “A Trạm đáng sợ như vậy sao?”
Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản đồng loạt lắc đầu.
Lông mày Dạ Dao Quang liền cau lại: “Một khi đã như vậy, các ngươi sợ cái gì?”
“Chúng ta không có sợ sợ, Chước Hoa tỷ tỷ a, ngươi khẳng định còn có nhiều việc cần chuẩn bị, chúng ta cũng không trì hoãn ngươi, chúng ta cũng xin cáo từ.” Nói xong sợ Dạ Dao Quang giữ lại, túm Đơn Ngưng Oản bỏ chạy.
Sau đó không đợi ánh mắt Dạ Dao Quang chuyển qua, La Phái Hạm cùng Bách Lý Khởi Mộng cũng vội vàng cáo từ.
Chuyện này cũng mang ra đùa, các nàng dám trước mặt Dạ Dao Quang nói Ôn Đình Trạm không tốt? Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm xưa nay không có chuyện gì không nói với nhau, chưa biết chừng lúc này các nàng vừa nói xong, người còn chưa về tới nhà, Ôn Đình Trạm đã biết các nàng nói gì, đến lúc đó không chừng ép buộc phụ huynh các nàng cho đi xuất giá...
Dạ Dao Quang càng cảm thấy quái dị, ngồi ở trên bàn chống cằm trầm tư, đến cùng Ôn Đình Trạm đã làm gì để các nàng tránh như sợ không kịp.
Rất nhanh một thân ảnh liền chắn phía trước nàng, Dạ Dao Quang không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, ngước mắt lên: “Mới rồi muội cùng các nàng ấy đang nói chuyện vui vẻ, nhắc tới chàng...”
Dạ Dao Quang không kìm được oán giận.
“Rất thông minh.” Ôn Đình Trạm nói ra ba chữ sau đó ngồi đối diện với Dạ Dao Quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Dạ Dao Quang bị ánh mắt nóng bừng của hắn nhìn tới đỏ mặt: “Chàng nhìn cái gì vậy, cũng không chưa từng nhìn qua.”
“Dao Dao như vậy, quả thật ta chưa từng nhìn qua.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm càng thêm nóng.
Dạ Dao Quang cảm thấy bốn phía nhiệt độ không khí đều tăng, nhìn đôi mắt kia hiện ra thú quang, nàng cảm thấy không tốt, vì thế nhanh chóng đứng lên muốn chạy, đáng tiếc tốc độ của nàng không có nhanh bằng Ôn Đình Trạm, bỗng chốc đã bị Ôn Đình Trạm khóa chặt ở trong lòng.
Dạ Dao Quang xoay thân vận khí, một chưởng hướng tới Ôn Đình Trạm bổ xuống, Ôn Đình Trạm ngửa người về phía sau, một tay kia vừa nhấc liền cầm lấy cổ tay Dạ Diêu Quang cổ tay.
Dạ Dao Quang giãy dụa một lúc phát hiện ra với tu vi Trúc Cơ Kỳ của nàng hiện tại đánh không lại Ôn Đình Trạm!
Cuối cùng tránh không được lại bị Ôn Đình Trạm lôi kéo rồi ép hôn như vậy, nếu không phải bà dì của nàng chưa đi chỉ sợ thật sự đã bị ăn sạch sành sanh.
Nam nhân đáng giận này đem áo cưới của nàng cởi sạch sẽ còn vô sỉ nói: “Tuy rằng Dao Dao mặc áo cưới cực kỳ xinh đẹp, nhưng ta vui mừng hơn khi Dao Dao không vướng bận gì...”
Trời ạ a, đây nhất định không phải là tiểu tướng công của nàng, Dạ Dao Quang lửa giận bốc từ bên trong, xoay người bóp cổ hắn: “Nói, ngươi là yêu nghiệt phương nào, giả trang A Trạm nhà ta.”
Nào biết đâu rằng, thân hình nude toàn bộ của nàng ngồi trên người nhất thời lại kích phát thú tính trong người ai kia. Ôn Đình Trạm xoay người áp nàng dưới thân: “Tất nhiên là yêu nghiệt ham muốn sắc đẹp!”
Sau đấy Dạ Dao Quang chịu chết bị ép buộc một trận...
Cũng may từ nay trở đi là đại hôn, cho nên Ôn Đình Trạm vẫn cực kỳ giữ chừng mực, chỉ còn hai ngày nữa sẽ rời khỏi Nam viên, về tới Minh Duệ hầu phủ làm tân nương tử của hắn.
Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang nơi nào cũng không đi, cái gì cũng không muốn làm, nằm tại Nam viên nguyên một ngày. Bởi vì Dạ Dao Quang không có huynh đệ tỷ muội cùng thân thích, cho nên cũng bớt được không ít thủ tục rườm rà. Nàng luôn nghĩ một vấn đề, chính là làm như thế nào tìm lại tiểu tướng công nguyên bản của nàng!
Ngày chín tháng ba, Dạ Dao Quang đang mơ màng ngủ bị gọi tỉnh, tắm rửa thay, sau đó là một loạt quy trình từ trang điểm tới xiêm y. Đợi đến khi Dạ Dao Quang chỉnh trang xong, mặt trời cũng bắt đầu lên. Không biết ngồi bao lâu, đại khái chưa tới nửa canh giờ, ngoài cửa vang lên tiếng pháo, sau đó chính là đồ cưới được nâng ra.
Tất cả đồ cưới của Dạ Dao Quang đều là Ôn Đình Trạm cùng Ấu Ly dùng tâm tư chuẩn bị, có tám mươi mốt cháp. Bản triều đối với nữ nhi xuất giá, đồ cưới không hạn chế theo thân phận, chỉ cần nhà có thể chuẩn bị, xuất ra được bao nhiêu hồi môn. Hơn nữa ngày xuất giá, đồ cưới quy đưa đến nhà trai trong một canh giờ, để nhà trai đặt chỗ tiếp các tân khách mới đến quy trình đón dâu.
Nói ra thật xấu hổ, Dạ Dao Quang không biết đồ cưới của nàng cụ thể có cái gì, hôm qua Ấu Ly đã đọc cho nàng nghe một lần, nàng cũng liền ngồi yên lặng nghe một lần, chỉ sợ nàng là cô nương nhẹ nhàng nhất trước khi kết.
Đợi đến khi đồ cưới được nhấc ra hết, đại khái một canh giờ sau đó, nhưng cũng không quá lâu thì nghe thấy tiếng nhạc đón dâu, Dạ Dao Quang có chút khẩn trương. Bất quá, nàng cũng không có sốt ruột được bao lâu, tuy rằng cũng có người dựa theo tập tục ngăn đón thân, bố trí vài chỗ làm khó Ôn Đình Trạm. Nhưng mặc kệ là văn hay là võ võ, những thứ kia bài trí tính ngăn chân hắn, nhưng chỉ một mình hắn dùng không đến mười lăm phút đã tới ngoài cửa phòng tân nương.
Canh giữ ở ngoài cửa phòng Dạ Dao Quang, là một vị khách đặc biệt hôm qua mới tới, Qua Vô Âm ôm thai sáu tháng, người khác sợ Ôn Đình Trạm, Qua Vô Âm thì không, hơn nữa nàng cũng đang nhàm chán a.
Hôn lễ của thế tục Qua Vô Âm cũng là lần đầu tham gia, biết có thể làm khó Ôn Đình Trạm, Qua Vô Âm làm sao còn phải khách khí: “Ôn công tử, muốn cưới Dao Quang về, tuyệt không dễ dàng nha.”
“Qua cô nương mời ra đề mục.” Ba chữ “Vân phu nhân”, Ôn Đình Trạm không thích, cho nên mặc dù Qua Vô Âm cùng Vân Phi Ly thành thân đã lâu nhưng Ôn Đình Trạm vẫn như cũ gọi nàng là Qua cô nương.
Qua Vô Âm cùng Vân Phi Ly cũng không quan trọng, chỉ là xưng hô mà thôi, Qua Vô Âm không để ý mở miệng: “Được, ta đây liền hỏi ngươi hai vấn đề đơn giản.”
“Câu hỏi thứ nhất: Dao Quang ở trong lòng ngươi, có phải là người ngươi yêu nhất cuộc đời này?”
Đây rõ ràng là câu hỏi thả nước, nghe đến mùi thuốc súng cùng một bộ hào hứng bừng bừng của người hỏi, trong lòng cảm thấy mất mát khôn kể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT