Đêm hôm đó, Dạ Dao Quang liền nhận được thư Tiểu Quai Quai truyền tới và thư từ Mạch Khâm. Có hai phong, trong đó một phong là cho Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm còn chưa biết nàng đã tỉnh, hắn nói với Mạch Khâm, nếu như nàng chưa tỉnh, liền để Mạch Khâm đọc cho nàng nghe, nếu như nàng đã tỉnh, giao tận tay cho nàng.
Là một phong thư rất dày, bên trong viết đặc biệt nhiều, chính là tường tận mọi chuyện hắn gặp từ sau khi rời Lưu Cầu.
Thượng Ngọc Yên thật sự diệt hơn phân nửa trưởng lão ở Mật Nhược tộc, nàng thế nhưng có sự hiểu biết về người sử dụng vu thuật cổ. Nàng thiếu là thiếu đại ân tình, khó trách nàng kiên quyết thực hiện hứa hẹn như vậy. Bất quá Mật Nhược tộc cũng không có thêm thương vong, Hàm Không từ Ngọc Hoàng cung trở về bây giờ nắm giữ Mật Nhược tộc, ngày sau bọn họ cùng Mật Nhược tộc sẽ không còn là cừu địch.
Ôn Đình Trạm thực hiện hứa hẹn của hắn, trợ giúp Thượng Ngọc Yên đem đệ đệ của nàng lưu lại ở Lưu Cầu. Hắn bày ra một cái bẫy có thể trúng hai con chim. Lúc Thượng Ngọc Yên đưa theo người Thượng thị tộc đi cùng đại quân lấy thân phận hàng thần hồi kinh trên đường, còn chưa ra ngoài Bát Mân, đoàn người Thượng Ngọc Yên bị ám sát, mà đệ đệ của nàng cũng bởi vậy mà bị trọng thương.
Đám giết người trên đường chạy trốn thì bị bắt được, là Chiết mân tổng đốc tự mình thẩm vấn, tra ra kết quả làm hắn kinh hãi không thôi, chủ mưu lại là tam hoàng tử Vĩnh An vương!
Mà Vĩnh An vương vì sao muốn giết người Thượng gia? Điều tra sâu hơn một chút, nguyên lai Vĩnh An vương đã sớm cùng Bát Mân trước sau cấu kết, trong đó đạo thi án cũng là Vĩnh An vương âm thầm tương trợ, từ Thượng Ngọc Yên lấy được chứng cứ có thể nói bằng chứng vững như núi. Chứng cớ là đại quân đang trên đường hồi kinh về Đế Đô, Ôn Đình Trạm lúc đó lấy lý do đệ đệ Thượng Ngọc Yên thương thế quá nặng nên lưu lại trị liệu.
Vĩnh An vương bị bệ hạ phán án giam cầm chung thân, đến cùng thân là nhi tử của bệ hạ, cho dù có tức giận bệ hạ cũng sẽ không đẩy hắn vào bước đường cùng, nhưng Vĩnh An vương nợ Minh Quang một cái mệnh, Ôn Đình Trạm bày một kế sách lớn như vậy, làm sao có thể để hắn sống sót. Ngày thứ hai Vĩnh An vương bị nhốt trong đại lao, liền uống thuốc độc tự sát.
Từ đây, mối thù của Minh Quang coi như triệt để được báo.
Nguyên lai, năm đó người cấu kết với Lưu Cầu chính là Vĩnh An vương!
Kế tiếp Ôn Đình Trạm trở lại Đế Đô, hắn thật sự được phong hầu —— Minh Duệ hầu.
“Minh Duệ?” Cũng không biết bệ hạ này phong hào này là vì điều gì, chỉ thuần túy ca ngợi?
Nghĩ không ra, Dạ Dao Quang cũng không hao tâm tốn sức thêm, đơn giản là nàng đã biết thông tin như vậy. Nội dung kế tiếp đều là biểu đạt sự quan tâm đối với nàng, ân cần thăm hỏi cùng tưởng niệm những hồi ức của cả hai. Có lẽ là lo lắng nàng chưa khỏe hẳn nên vẫn là Mạch Khâm đọc, tuy nhiên từ ngữ vẫn rất uyển chuyển hàm súc, cuối cùng là nhắc tới bọn họ còn có nửa tháng là tới đại hôn.
Nói cho nàng, hắn đã bắt đầu bố trí cho lễ đại hôn của hai người, cũng đừng làm cho hắn chờ tới đại hôn tân nương tử vẫn không đến.
Xem đến đây, khóe môi Dạ Dao Quang nhịn không được cong cong, sau đó nàng nghiền mực đề bút hồi âm cho hắn. Để tránh hắn tiếp tục nóng ruột nóng gan, lo lắng khi Ôn Đình Trạm biết nàng tỉnh khẳng định sẽ cao hứng không thôi, vì không muốn phiền lụy Tiểu Quai Quai, sáng sớm ngày hôm sau Dạ Dao Quang đưa thư truyền đi.
Chiều hôm đó, Mạch Khâm mang theo Tuyết Vực tới tìm Dạ Dao Quang.
Trong tay Tuyết Vực có một hộp gấm dài nhỏ, hắn đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, ân tình của ngươi đối với ta, ta không biết lấy gì hồi báo, nguyên vốn định ở bên cạnh ngươi, đi theo ngươi làm tùy tùng, nhưng trong lòng ta còn vướng bận, ta không thể không đi tìm nàng, đây là phần thịt ta đáp ứng cho Kim Tử.”
Tuyết Vực đã ở bên cạnh lúc Dạ Dao Quang hôn mê, đã được Thiên Cơ chân quân rút ra yêu độc.
Kỳ thực từ lúc nàng bị Nguyên Dịch đưa về, mỗi chén thuốc nàng uống đều có căn tu của Tuyết Vực, bằng không nàng cũng không khỏe lại nhanh như vậy, nhưng Dạ Dao Quang lần này không cự tuyệt: “Tuyết Vực, cho dù ngày đó nếu như không có ngươi, ta cùng Mặc tộc cũng vẫn có kết cục là như vậy, không chết không ngừng.”
Mặc Không Tư muốn Ngọc Hoàng, ai cũng có thể nhìn ra, Tuyết Vực bất quá chỉ là một cái cớ.
Tuyết vực lại lắc đầu: “Nếu không có ta làm cái cớ, Mặc tộc cũng không dám làm như vậy. Ta phải về nơi ta sinh ra. Dạ cô nương, ngày sau nếu cần dùng tới Tuyết Vực, truyền tin đến cao nguyên chỗ ta, nếu như ta không ở đó cũng rất nhanh nhận được tin của Dạ cô nương.”
Về ân tình, Tuyết Vực đã nhận định, Dạ Dao Quang cũng không cần phải nhiều lời nữa, liền nói: “Tuyết Vực, không phải ngươi muốn đi tìm Tuyết Cơ chứ? Ta ở Mặc tộc không cảm nhận được yêu khí, nàng có thể đã từng ở trong tay Mặc tộc nhưng chạy thoát.”
Thần hồn chứa luồng yêu khi trong tay Mặc Không Tư hôm đó rất có thể chỉ là một phần rút ra từ thân thể Tuyết Cơ, luồng thần hồn này hiện tại ở trên người Tuyết Vực.
Quả nhiên, Tuyết Vực mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay hắn có một bông tuyết tung bay, đôi mắt hắn rất ôn nhu: “Ta cho tới bây giờ cũng mới biết nàng có tâm đối với ta, ta nghĩ nàng nếu là chạy trốn, nhất định sẽ trở lại nơi chúng ta sinh ra...”
Tuyết Vực cùng Tuyết Cơ có chuyện cũ chỉ thuộc về bọn họ, một yêu linh yêu mến một tiên linh.
Luận tu vi, Tuyết Cơ có thể cao hơn Tuyết Vực, nhưng Tuyết Cơ là vì ngày đêm hấp thu linh khí khuếch tán từ Tuyết Vực mới có thể đủ tu luyện thành linh. Thời điểm ban đầu nàng không thể tiêu hóa được linh khí từ Tuyết Vực, bởi vì tu vi của nàng rất thấp. Sau này nàng không bỏ được thói quen hấp thu từ Tuyết Vực, sợ hãi sau này nếu muốn cũng không thể. Tuyết Vực bắt đầu hóa linh, từ lúc đó bọn họ có thể đối thoại với nhau.
Tuyết cơ không còn có cô độc, vì bảo hộ Tuyết Vực, hàng năm Tuyết Cơ đều phải tìm những nơi có tuyết. Khi mùa đông kết thúc, ngay trước khi chính mình chìm vào giấc ngủ, xuất ra một lượng lớn yêu linh, đem Tuyết Vực chặt chẽ bao bọc lại, ngăn không để hắn nhận tổn thương. Tuyết Vực cứ như vậy ở dưới sự bảo vệ của Tuyết Cơ mà khỏe mạnh trưởng thành...
Dần dần, Tuyết Cơ nảy sinh tình cảm với Tuyết Vực, vì hắn mà lao tới Đông hải, dùng hết toàn lực cứu hắn ra, nhưng Tuyết Vực ở Đông hải lại yêu mến một nữ tử ở Mặc tộc, nữ tử này ngay từ đầu chính là tiếp cận hắn có mục đích. Bên ngoài thì tỏ ra hao hết tâm tư vì để trừ bỏ hết yêu độc trên người hắn, trên thực tế là hi vọng không có yêu khí Tuyết Vực sẽ cam tâm tình nguyện trở thành đồ ăn của nàng, vì nữ nhân này Tuyết Vực còn làm tỏn thương Tuyết Cơ, thẳng đến sau này khi Tuyết Vực thấy rõ bộ mặt của nữ nhân này...
“Tuyết Vực, nàng tuy rằng là yêu linh, nhưng nàng chưa thoát ly yêu đạo, ngươi cũng không thể cùng nàng kết hợp!” Dạ Dao Quang không thể không thận trọng dặn dò. Thật vất vả mới đem yêu độc trên người hắn khu trừ, không thể quay đầu đâm lại vào yêu đạo, “Nếu như gặp nàng trở về, các ngươi có thể cùng nhau tu luyện, đợi đến ngày nàng thoát ly yêu đạo, các ngươi liền có thể gắn kết với nhau.”
Thế gian này còn có cái gì có động lực hơn tình yêu? Bọn họ có tình với nhau, tin tưởng sẽ có một ngày, chỉ cần không có ai đi quấy rầy bọn họ, bọn họ sẽ càng thêm nỗ lực dụng tâm tu luyện.
“Dạ cô nương, đa tạ, ta đã hiểu.” Tuyết Vực gật đầu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mở ra hòm nhỏ Tuyết Vực đưa tới, bên trong lẳng lặng nằm một mảnh nhân sâm như cánh tay, nhân sâm như tuyết trắng dài ước chừng nửa thước.
“Ô ô nha!” Kim Tử vội vàng nhảy lên, hoa chân múa tay vui sướng.
“Biết rồi biết rồi, đúng là con khỉ ham ăn.” Dạ Dao Quang tức giận trừng mắt nhìn nó, “Khối nhân sâm lớn như vậy một mình ngươi tiêu hóa được sao?” ;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT