Dạ Dao Quang có thể nhìn ra, nơi này ngoại trừ Ôn Đình Trạm, những người khác đều có thể nhìn ra, nhất thời sắc mặt người Mặc tộc trở nên có chút khó coi. Dạ Dao Quang cũng không biết xuất phát từ cái gì, dù sao nhìn bọn họ khó chịu, nàng liền thấy vui vẻ, tâm tình bỗng chốc cũng tốt lên gấp mấy lần.
Ngay cả Nguyên Dịch cũng thu hồi ánh mắt cà lơ phất phơ nhìn mấy người Tô Bát, đáy mắt hắn có chút chờ mong. Tuy rằng hắn có chung dòng máu trong tộc của Nguyên quốc sư, cũng không phải người nhân nghĩa, nhưng hắn chịu ảnh hương tương đối nhiều từ Hư Cốc, cho nên cũng rất khinh thường thủ đoạn của vị lão thái gia nhà mình. Chuyện Ngọc Hoàng tồn tại, hắn cùng phụ thân đã biết từ rất nhiều năm trước.
Càng rõ ràng tình cảnh hiện tại của Ngọc Hoàng, phụ thân hắn đã từng tới hòn đảo này, ý đồ phá huỷ Ngọc Hoàng, nhưng đó là chuyện đã qua, ngay cả phụ thân hắn cũng không làm gì được oán linh bên trong Ngọc Hoàng. Bọn họ đã buông xuống hi vọng, nhiều năm như vậy phụ tử bọn họ luôn luôn nghĩ biện pháp, thậm chí không tiếc dựng một nhân tình để mời tới Minh tộc không dễ dàng không ra ngoài, sự thật chứng minh cũng không thể thực hiện được.
Oán linh trong Ngọc Hoàng mỗi ngày một nặng làm cho phụ tử bọn họ như có ngạnh ở họng.
Tiền nhân trồng cây hậu nhân thừa lương, tiền nhân nghiệp chướng hậu nhân gặp tai ương.
Không cần nghĩ, khối Ngọc Hoàng này thành oán linh thoát thai, việc đầu tiên nghĩ tới là trả thù và nhất định là phụ tử bọn họ. Nó chưa thoát thai, phụ thân bọn họ ứng phó không xong huống chi đợi đến nó thoát thai mà ra, vậy càng là không cần nghĩ tới. Phụ thân của hắn làm sao không muốn đi tìm Thiên Cơ liên thủ, nhưng lần này nếu cúi đầu, ngày sau sẽ lại càng khó ngẩng đầu, rất nhiều sự tình bọn họ thân bất do kỷ, đã đấu tranh cùng vận mệnh, cũng không muốn lại bị thêm một người quản chế. Vì thế phụ thân của hắn liền cố ý triệt hồi tụ linh trận, để linh khí Ngọc Hoàng tản ra ngoài, làm cho người người khắp nơi đến tranh đoạt.
Trên đảo tầng tầng cơ quan, ngay cả phụ thân hắn nếu không có bản đồ xuất nhập kia cùng sự hiểu biết trước về địa hình nơi này, chỉ sợ cũng không đủ còn sống để đi vào Ngọc Hoàng cung. Hai cha con hắn cho rằng chỉ cần người có thể đi vào, nhất định có thể phá giải oán khí Ngọc Hoàng.
Bất ngờ là, Dạ Dao Quang tu vi Luyện hư kỳ cùng Ôn Đình Trạm là phàm nhân thế nhưng cũng có thể tiến vào. Nguyên Dịch nhìn thấy khi hắn một mình đi vào, rất rõ ràng nếu như Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm là trói buộc, như vậy Tô Bát bọn họ bảo hộ được một lần nhưng chưa chắc sẽ bảo hộ được lần thứ hai. Cho nên, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ra lực, lại nhìn thấy Tô Bát nhất quyết bảo vệ hai người bọn họ mà dốc toàn lực.
Nguyên bản phụ thân nói với hắn, Dạ Dao Quang là một dị tinh, nếu bọn họ mặt dày cũng muốn đem hôn ước thành do lão gia bại dưới tay Hư Cốc năm đó thực hiện, nói không chừng cưới Dạ Dao Quang, vận mệnh phụ tử bọn họ cũng có thể thay đổi. Đáng tiếc, hắn cho tới bây giờ đều cho rằng gió thoảng bên tai, nhất là lại mới gặp Dạ Dao Quang, hơn nữa sau khi tra rõ ràng mọi chuyện liên quan tới Dạ Dao Quang...
Nguyên Dịch có thể nói đối với Dạ Dao Quang sinh ra một loại cảm tính ngay từ lần gặp đầu tiên, một loại chán ghét tuyệt đối hơn nữa còn là sợ tránh không kịp. Đánh giá của hắn đối với Dạ Dao Quang cho đến bây giờ chỉ có hai chữ: Ngu xuẩn!
Nhưng sự thực cho tới bây giờ, hắn lại không thể không thừa nhận, Dạ Dao Quang vì ngu xuẩn mà đoạt được rất nhiều bảo vật, mà mấy thứ này rất nhiều người dù đầy thủ đoạn cũng cầu mà không được.
Nguyên Dịch tâm tư nháo chuyển, tất nhiên là không để người ngoài biết, Dạ Dao Quang một lòng nhìn chằm chằm vào Ngọc Hoàng, nói thật là nàng thật tâm kỳ vọng Tô Bát bọn họ có thể thu được Ngọc Hoàng.
Trận pháp của Tô Bát hình thành, Vân Dậu cùng Qua Mậu hai người ăn ý nhìn nhau đồng thời phát lực, khí Ngũ hành của bọn họ một tả một hữu, đẩy vào bên trong Ngọc Hoàng. Có tinh tượng trận của Tô Bát thêm vào, khí Ngũ hành của hai người uy lực khuếch đại, Dạ Dao Quang liền nhìn thấy oán linh khí quanh quẩn ở bốn phía Ngọc Hoàng bị chen lấn.
Nhất thời hi vọng kỳ tích, gấp gáp nhìn không rời mắt vào tình thế biến hóa phía trước, nắm tay Ôn Đình Trạm cũng không biết đã xiết chặt từ bao giờ. Ôn Đình Trạm cảm giác được có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không dấu vết đáp lại cái nắm tay của nàng.
Dạ Dao Quang quay sang nhìn hắn mỉm cười bên cạnh, mà đợi đến khi Dạ Dao Quang nhìn lại hướng Ngọc Hoàng thì nụ cười liền cứng ngắc, bởi vì Qua Mậu cùng Vân Dậu tính toán dùng khí Ngũ hành phân hoá oán linh, sau đó hai người mỗi người một nửa đem hút ra khỏi Ngọc Hoàng, như vậy chỉ cần vô ý sẽ bị oán linh vào thể, từ đây trở thành yêu ma!
Dạ Dao Quang lo lắng tới nghẹn họng, nhìn hai người Vân Dậu cùng Qua Mậu dè dặt cẩn trọng, từng chút một phân hoá oán linh khí, cuối cùng bọn họ hai phương cường thế giáp công. Tô Bát toàn lực dẫn động tinh bàn, bốn phía đại trận tinh tượng phát ra một lực lượng vĩ đại, đem hai cổ oán linh lực bành trướng kéo ra.
Lúc này song chưởng đã vận đủ ngũ hành chi lửa của Thương Liêm Súc, một chưởng hướng một bên, hỏa diễm nóng rực đốt cháy oán linh khí. Oán linh khí kia tựa hồ không chịu nổi sức nóng, thậm chí mắt thường có thể nhìn thấy oán linh như thực thể bị ngọn lửa trung hóa thành một bộ mặt ác linh dữ tợn, nó ở bên trong ngọn lửa giương nanh múa vuốt!
Tuy rằng nó đang không ngừng thu nhỏ lại, chứng minh oán linh khí này đang không ngừng tiêu hao, nhưng Dạ Dao Quang phát hiện, đám người Tô Bát sắc mặt trắng bệch, rất rõ ràng tu vi bốn người bọn họ đã mau hao hết, Mạch Khâm thấy vậy cũng vận khí, dùng ngũ hành chi lửa của hắn thế chân Thương Liêm Súc một bên, để Thương Liêm Súc có thể rút về một bàn tay để thở dốc.
Hàm Không cùng Thái Hưu hai người liếc nhìn nhau, ào ào vận khí, đem khí Ngũ hành của chính mình đưa vào kéo ra oán linh lực gần thân thể Qua Mậu cùng Vân Dậu, làm khuôn mặt hai người khôi phục một chút nhuận sắc.
Từ đây, Dạ Dao Quang liền gắt gao nhìn chằm chằm Tô Bát, Tô Bát không ngừng điều khiển tinh tượng đại trận, thứ dùng là tinh bàn nhưng chẳng khác gì hắn lấy chính con mắt của mình, lại tác động lực ra bốn phía, nghiễm nhiên đã thành một cái bình chướng, chỉ sợ Tô Bát là đề phòng người Mặc tộc đánh lén, nhưng đây cũng chính là chặn đường tương trợ của nàng.
Nhưng mà, điều Dạ Dao Quang vạn vạn không nghĩ tới là trước cả khi Tô Bát đơn lực mỏng hết kiên trì, mà là là Hàm Không cùng Thái Hưu tương trợ Vân Dậu cùng Qua Mậu!
Liền nhìn thấy khí oán linh sắp bị tinh lọc phát ra tiếng kêu kỷ quái, sau đó trung tâm Ngọc Hoàng đột nhiên cuất hiện chi chít những chấm đen thẩm thấu đi ra, làm cho da đầu người ta nhìn liền thấy tê rần lên. Những chấm đen kia ở trung tâm Ngọc Hoàng tụ lại, Vân Dậu cùng Qua Mậu kéo đang kéo oán linh lực ra liền bị một lực cực đại hung hăng hút ngược trở lại, chính là hút về phía bên trong ngọc.
Cỗ lực lượng bắn ngược này trực tiếp đem Vân Dậu cùng Qua Mậu và cả người tương trợ bọn họ là Thái Hưu cùng Hàm Không đều bắn ra...
Dạ Dao Quang thả người, Thần ti trường lăng bay ra, đem Vân Dậu cùng Thái Hưu chặn lại, mà nàng thì hướng tới Qua Mậu cùng Hàm Không, ở sau lưng đẩy sau lưng bọn họ, vững vàng rơi xuống mặt đất.
“Phốc phốc phốc!”
Bảy người nhất tề bị lực lượng bắn ngược làm chấn thương, ào ào hộc ra máu tươi!
“Mạch đại ca.” Ôn Đình Trạm tiến lên nâng đỡ Mạch Khâm, đem Mạch Khâm đỡ đến một bên nghỉ, Mạch Khâm lấy ra thuốc trị thương đưa cho Ôn Đình Trạm để hắn cầm cho đám người Vân Dậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT