Tên mưa dày đặc bao vây xung quanh đụng tới khí Ngũ hành từ Mạch Khâm vang lên những âm thanh vang dội! Mỗi một phút đều có thể thấy khí Ngũ hành quấn quanh lưu lại dấu vết nhưng giây lát đã được chữa trị!
“Mênh mông tinh không!” Tô Bát không biết khi nào kết trận pháp đưa tinh bàn ném đi, hai tay bấm ngón tay niệm chú, tinh bàn kia ở trên không trung đang đứng yên bỗng nhiên ở giữa tản mát ra kim quang chói mắt. Bị kim quang xuyên qua, mưa tên trong chớp mắt biến trở về thành những giọt mưa bình thường rơi xuống, mấy người áp lực nhất thời nhẹ bớt!
“Rống ——” giao long thấy pháp thuật của mình bị phá giận dữ hướng Tô Bát đánh tới!
“Hộ pháp cho Tô trưởng lão!”
Thương Liêm Súc nhảy đứng ở phía trước Tô Bát, Qua Mậu theo sát sau đó, ba người ngưng tụ khí Ngũ hành thành một chỉ, trong hư không từng đạo phù ảnh hiện ra nổ tung phát ra ánh hào quang, một hình ảnh bát quái vĩ đại ngăn cản phía trước mọi người!
Có người dám đứng ra ngăn cản, giao long móng sắc vung lên “Ầm” một tiếng đánh nát bát quái bảo vệ, nhưng một phần lực đạo bị đánh ngược lại! Thương Liêm Súc cùng Qua Mậu bị đánh lùi xuống dưới.
“Hự...” Hai người ngã mạnh trên mặt đất, trượt ra ba bốn mét! Miệng phun ra một mồm máu tươi.
Dạ Dao Quang kinh hãi, bị trọng thương hộc máu như vậy, bọn họ hai người, một Đại Thừa kỳ một Hợp Thể kỳ...
Giao long kia đang muốn truy kích, bỗng nhiên thắt lưng đau xót, cái đầu long vĩ đại quay đầu lại nhìn, một thân ảnh màu vàng nhảy ở trên không trung, cánh tay trắng hiện ra đánh vào thân hình nó! Lớp giáp của Long Hồn cứng rắn ngoài tưởng tượng của Kim Tử, trong nháy mắt này nó cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân đánh mạnh, thế mà cũng chỉ làm hồn thể của giao long hơi hơi dập dờn.
“Ngươi vốn là thần hầu, ta không muốn đối địch với ngươi, ngươi lại cứ muốn che chở loại nhân loại giả dối tà nịnh này!” Thân hình vĩ đại của Giao long uốn éo.
Kim Tử chỉ cảm thấy có một bóng đen bổ tới, còn chưa kịp ngăn cản thì bị đuôi giao quét, đạn pháo giống như đập vào thân, nhất thời cảm giác như da thịt đều rạn nứt, một trận đau nhức ập tới.
“Đáng tiếc ngươi còn chưa trưởng thành, bằng không cũng có năng lực đánh với ta một trận!” Nhìn thấy Kim Tử bị mình đánh không có lực đánh trả, biết lai lịch Kim Tử làm giao long trong lòng thoải mái hơn nhiều.
“Kim Tử!” Dạ Dao Quang bay bổ nhào qua.
“Ô ô nha!” Kim Tử ủy khuất giống hài tử chui vào lòng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang thấy vậy biết nó không quá nghiêm trọng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem nó ôm vào trong lòng.
“Vân trưởng lão, lúc này nên làm gì?” Mạch Khâm thấy Vân Dậu trầm ngâm cho rằng Vân Dậu là có chủ ý.
“Chúng ta căn bản không đối phó được nó, trừ phi có thứ gì mạnh hơn uy áp, làm cho nó kinh sợ.” Vân Dậu khổ tâm suy nghĩ nửa ngày, mắt thấy hộ thể khí chống đỡ của hắn đang lung lay sắp đổ, lại hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp, “Chỉ có thể bày trận, dùng thuật pháp thử xem.”
Mạch Khâm Thương Liêm Súc chờ năm người nghe vậy, nhanh chóng tổ trận, vây quanh giao long, một bên tránh né tránh công kích của giao long, một bên thi triển thuật pháp oanh kích ở vào thân của nó!
Giao long bị mọi người cuốn lấy, các loại thuật pháp liên tục công kích vào người, cường hãn như rồng lân phòng ngự cũng khó ngăn cản, một số chỗ trên thân có dấu hiệu bị phá tán!
“Mưa đến!” Giao long ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng giận dữ, những giọt mưa trút xuống lại lần nữa hóa thành băng giống như những mũi tên phóng tới. Tô Bát thấy thế vội vàng mở ra tinh bàn, tinh bàn vừa chuyển, một bó ánh sáng bắn ra, đánh tan mưa tên, ai biết được giao long nhân cơ hội này đảo đuôi quét bay, hung hăng nện Tô Bát lên mặt đất!
“Tô trưởng lão!” Mọi người nhất loạt hô to!
Tô Bát che ngực đứng lên, ôm ngực hộc ra một miệng máu đen!
“Ta dạy cho ngươi một loại thuật pháp, ngươi có Phật duyên, dùng phật lực đối phó nó thử một lần.” Nhìn giao long trên không trung, thanh âm của Ma quân truyền đến Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng dựa theo Ma quân chỉ điểm hai tay tạo thành chữ thập ngồi xếp bằng ở đất, thân bỗng nhiên tuôn ra một trận phạt quang chói mắt, một tòa phật tượng kim thân hiện ra phía sau, Phật kim kia mắt mở ra, mặt lộ sắc từ bi, bảo tướng trang nghiêm!
Một màn này nhất thời làm toàn bộ mọi người cả kinh, bao gồm cả Dạ Dao Quang. Ôn Đình Trạm nhìn Phật hóa phảng phất sau lưng, trong lòng căng thẳng, sợ rằng Dạ Dao Quang nghĩ một ngày kia hắn thành tiên phật mà bỏ qua hắn. Khoảng khắc này Dạ Dao Quang cảm nhận được tâm tình của Ôn Đình Trạm, nàng thật sự rất sợ hắn Phật hóa như vậy.
Giao long đang có vẻ mặt đùa cợt khinh thường nhìn thấy màn này cả kinh, toàn bộ hồn thể một trận bị bó lại, đầy mắt không thể tin nhìn về phía Ôn Đình Trạm, không chỉ là nó liền ở đây tất cả mọi người kinh dị nhìn về phía nơi đó, Ôn Đình Trạm phía sau phật tượng cũng càng phát sáng rõ, kia một cỗ phật quang phá lệ đâm thẳng vào mắt người.
Giao long thấy thế há mồm mạnh mẽ hút đầy nước mưa vào miệng của nó, hướng tời phía trước phun mạnh, một đạo hàn khí vừa phun ra trực tiếp đem trường kiếm đông lại, thân hình uốn éo thoảng qua tường băng lao thẳng tới hướng Ôn Đình Trạm!
Đây là giao long muốn toàn lực nhất kích.
“A Trạm!” Dạ Dao Quang một tiếng hô to, nàng bổ nhào tới hướng Ôn Đình Trạm. Tô Bát nhanh tay ném tinh bàn tới trước đầu Ôn Đình Trạm, không để ý nội thương mà khoanh chân ngồi vận khí thúc giục tinh bàn, sau đó một đạo quang cầu vọt lên, triệt để đem Ôn Đình Trạm bao phủ bên trong, tức thời chặn lại tường băng.
Tường băng va chạm với tinh bàn, ngũ tạng Tô Bát đau nhức, lúc này lại là một miệng máu phun ra.
Dạ Dao Quang lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá giao long có hành động đả thương Ôn Đình Trạm đã triệt để chọc giận Dạ Dao Quang, đảo qua thấy Tô Bát hơi thở bất ổn, ánh mắt của nàng lãnh liệt như băng, xoay thân lấy ra la bàn.
“Ta ôn tồn cùng ngươi nói đạo lý, ngươi lại cho rằng ta sợ ngươi, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi mở rộng tầm mắt một phen, cho ngươi biết thế nào mới là chân long!” Bấm ngón tay niệm chú, đầu ngón tay nhanh chóng làm lay động la bàn, đầu ngón tay mỗi một lần hạ xuống, đều làm la bàn tản ra tinh quang, tinh quang màu ngân bạch kia rất nhanh bao phủ xung quanh la bàn.
Đợi đến khi la bàn bị thúc giục xoay tròn bay lên, Dạ Dao Quang nới tay, nhìn la bàn trôi nổi ở trước mặt mình, nàng hai tay vẽ chú, lại làm một cái thủ quyết, đầu ngón tay biến hóa cực nhanh. Khí Ngũ hành xẹt qua theo tốc độ tay nàng, rất nhanh bốn ngón tay của nàng bốn ngón tay khép lại, tựa như một cánh cửa.
“Long môn, mở!”
Thanh âm nữ tính nhưng lại rất cuốn hút một tiếng quát to, phảng phất thật sự có một cửa ánh sáng bị dòng khí cường thế mở ra, dưới ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ của toàn bộ mọi người, thanh âm rồng ngâm thanh thúy vang dội sơn cốc, xuất hiện cùng lúc là ánh sáng trắng chói mắt. Cự long màu ngân bạch từ tay Dạ Dao Quang bay ra. Hồn thể của nó từ nhỏ biến thành lớn sau đó thoát ly khỏi tay Dạ Dao Quang. Thân hình của nó chớp mắt đã khuếch đại tới vô hạn, xoay quanh trên trời cao, uy nghiêm bễ nghễ nhìn thẳng giao long.
Một bên ngân quang lóe ra, ẩn chứa Ngũ hành chi linh, cao ngạo lạnh người; Một bên đen nghìn nghịt toàn thân, oán khí cuồng bạo đầy người, âm khí nặng nề.
Hai bên so sánh, cao thấp nổi bật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT