Đáp lại thái độ cường thế của Dạ Dao Quang, Mặc Hành nhíu mày: “Dạ cô nương, vừa rồi lão phu không biết ngươi là nữ nhi, có chút hiểu lầm...”

“A!” Dạ Dao Quang châm biếm cắt ngang lời Mặc Hành, “Nếu như ta là nam nhi, ra tay đối với cô nương Mặc gia các ngươi thì nhất định là ta sai rồi? Mặc đại trưởng lão thế nhưng chưa hỏi rõ đúng sai cho rõ ràng, liền ra chiêu độc ác với ta, hôm nay nếu không có Thương tông chủ ở đây, ta chỉ sợ đã tàn dưới tay Mặc đại trưởng lão? Ta muốn một cái công đạo, chẳng lẽ quá đáng?”

Mặc Hành nghe vậy, tuy rằng đối với sự không khách khí của Dạ Dao Quang có chút không vui, nhưng ái ngại cho thân phận của Dạ Dao Quang, vẫn nhìn qua Mặc Như Vân: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Sau khi biết được thân phận của Dạ Dao Quang, Mặc Như Vân liền biết không tốt, nếu như là một người bình thường, nàng tự tin Tô Bát bọn họ sẽ thức thời, sẽ không mạo hiểm đắc tội với Mặc tộc, đi bảo vệ một người không quyền không thế. Nhưng hôm nay...

Thấy bộ dáng có chút hoảng loạn của Mặc Như Vân, Mặc Hành trầm xuống, hắn nhìn về phía Mặc Khinh Vũ: “Ngươi nói, tỷ tỷ ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì!”

Mặc Khinh Vũ cắn môi, cảm giác được mọi ánh mắt đều đang hướng về nàng, nàng hơi cúi đầu mở miệng: “Ta cùng tỷ tỷ bị một yêu cây gây khó khăn, ta trốn thoát được, vừa đúng gặp gỡ trưởng lão Tô Bát cùng bọn họ, Tô Bát trưởng lão đưa theo Dạ cô nương đi nghĩ cách cứu tỷ tỷ, là Dạ cô nương cứu tỷ tỷ. Tỷ tỷ lúc đó áo rách quần manh, vì danh tiết chi cố, nói muốn gả cho Dạ cô nương, Dạ cô nương cự tuyệt, tỷ tỷ có chút tức giận, liền động thủ trước...”

Mặc Khinh Vũ đã đem lời nói hàm súc lại, xem như để bảo toàn thể diện cho Mặc Như Vân, nhưng Mặc Như Vân không chút cảm kích, ngược lại hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Khinh Vũ, phảng phất không rõ vì sao Mặc Khinh Vũ thân là muội muội lại đi giúp ngoại nhân đối phó nàng, hoàn toàn đã quên ở đây không phải là Mặc tộc, không phải là nơi trắng đen do bọn họ định đoạt. Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, nếu như để Dạ Dao Quang nói ra, nàng nhất định càng thêm không chịu nổi.

Mặc Hành bên kia biết ngoại trừ có người Mặc tộc, còn có Hỗn Nguyên tộc, Mật Nhược tộc, Thài Hòa tộc, người tam tộc vừa nghe xong, đều không khỏi nhíu lông mày, cảm thấy cử chỉ của Mặc Như Vân như vậy thật sự là làm người ta thấy trơ trẽn. Nếu đổi lại là bọn hắn, chỉ sợ cũng nuốt không trôi khẩu khí này.

Người khác cứu ngươi, liền muốn bức hôn, bức hôn bất thành, liền muốn đem ân nhân cứu mạng diệt khẩu...

“Dạ cô nương, là Mặc tộc sơ suất quản giáo, việc này chúng ta sẽ làm rõ ràng.” Hít sâu một hơi, Mặc Hành xoay người, thái độ coi thành khẩn hành lễ với Dạ Dao Quang, sau đó lấy ra một cái hòm trong cánh tay đưa ra, “Đây là linh đan của Mặc tộc, xem như là Mặc tộc tạ lỗi.”

Dạ Dao Quang không khách khí nhận lấy: “Nuôi không quản giáo có thể cho qua, nhưng Mặc trưởng lão tốt nhất nên khuyến cáo với phụ thân Mặc đại cô nương. Nếu Mặc tộc cần tập trung vào mục tiêu, hài tử không quản giáo tốt thì đừng có thả ra ngoài.”

“Dạ cô nương yên tâm, lão phu sau khi đưa nàng trở về, sẽ nói sư huynh khiển trách.” Biết đuối lý, Mặc Hành áp chế ức chế trong lòng gật đầu nói.

Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng, bước tới bên cạnh Ôn Đình Trạm.

Bỗng chốc, không khí bớt lãnh liệt, Mạch Khâm mở miệng hỏi: “Mặc Hành chân nhân không phải dẫn theo những người khác đi đường bên trên đảo sao?”

Nghe xong, người bên phía Mặc Hành nhất thời không được tự nhiên.

“Là lúc chúng ta gặp nạn, ta đã phát tín hiệu cầu cứu cho nhị thúc.” Giờ phút này mới Mặc Khinh Vũ mở miệng nói.

Dạ Dao Quang giương mi, chợt cất một trận tiếng cười ý vị thâm trường châm chọc: “Ha ha ha ha...”

Ở đây ai là ngốc tử? Chỉ sợ đoàn người Mặc Hành gặp nguy hiểm ở bên kia cũng không khác bọn họ, chẳng qua bọn họ căn bản muốn qua nhưng không được, vừa đúng nhận được tín hiệu cầu cứu từ Mặc Khinh Vũ, liền biết bọn họ đã đi cùng đường  với Dạ Dao Quang, hơn nữa đã xâm nhập cũng rất sâu, vì thế liền ngụy trang ra cứu người, tạo cho bọn họ đường lui, thật là tiện nghi quá.

“Nhị thúc tới cứu chúng ta chẳng lẽ không phải sao?” Mặc Như Vân dùng một loại hận không thể ăn tươi nuốt sống Dạ Dao Quang hung tợn hỏi.

Dạ Dao Quang thực sự phục nữ nhân da mặt dầy này, giờ phút này còn không chút xấu hổ, đúng là không coi cả ông trời ra gì.

“Nếu như Mặc Hành chân nhân tới để cứu người, vậy xin mời.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nhường đường, “Chúng ta cứu người đã mất khí lực, Thương tông chủ lại bị thương, đang tính toán đi nghỉ ngơi chút.”

“Các ngươi bỉ ổi, muốn chúng ta mở đường cho các người!” Mặc Như Vân buột miệng thốt ra.

“Sao, nguyên lai Mặc đại cô nương cũng cảm thấy như vậy là hành vi bỉ ổi a.” Dạ Dao Quang kéo dài thanh âm hỏi.

Mặc Như Vân nhất thời phản ứng lại, nàng già mồm át lẽ phải: “Nhị thúc là tới đây cứu tỷ muội chúng ta!”

“Đúng, đúng.” Dạ Dao Quang gật đầu, “Mặc đại tiểu thư thân phận tôn quý, cho nên một khi phạm hiểm, người cả bốn gia tộc đều tới cứu người, người đã được cứu, chúng ta lại bất đồng như vậy, chẳng lẽ không cần nên từ biệt tại đây sao?”

Lời nói này của Dạ Dao Quang vừa ra làm đám người Mặc Hành bên này mặt một trận vừa hồng lại trắng. Nếu như đơn thuần là vì cứu người, Mặc Hành một mình tới là được, nhưng lại mang theo toàn bộ người tới, rõ ràng là không tính toán đúng hẹn định đi con đường khác. Đoạn đường phía trước kia, bọn họ đích xác chiếm tiện nghi từ đám người Dạ Dao Quang.

Lúc này bị Dạ Dao Quang chỉ điểm, bọn họ không nhịn được biểu lộ ra mặt, nhưng không phải vì hận Dạ Dao Quang, ngược lại chính là oán trách Mặc Như Vân lắm miệng.

Mặc Hành sắc mặt cùng lạnh lùng nhìn Mặc Như Vân, nhanh chóng cùng đám người Dạ Dao Quang nói lời từ biệt rồi cùng bốn người của bốn tộc rời đi.

Đợi đến khi đoàn người bọn họ đều đi rồi, Dạ Dao Quang mới lấy linh đan Mặc tộc trong tay đưa cho Thương Liêm Súc: “Thương tông chủ, đan dược này cho người.”

Thương Liêm Súc sửng sốt, chợt nói: “Dạ cô nương, Mặc tộc linh đan, chỉ có Mặc tộc mới có, trong đó có các dược liệu, chỉ có lãnh địa Đông hải Mặc tộc mới có, là đan dược chứa khí Ngũ hành có rất ít trên thế gian này.”

“Vậy càng cần phải cho Thương tông chủ a.” Dạ Dao Quang nghe xong coi như đương nhiên nói.

“Dạ cô nương cứ giữ lấy, lão phu bị thương cũng không nặng, điều tức chốc lát liền tốt.” Thương Liêm Súc vẫn như cũ cự tuyệt, đan dược này cho hắn tác dụng không lớn.

Nhưng Tô Bát vừa nhìn Dạ Dao Quang có ý định cho đi linh đan, liền thử thăm dò mở miệng: “Dạ cô nương không bằng đem linh đan này cho Vân trưởng lão, có lẽ Vân trưởng lão có thể đột phá tu vi.”

Vân Dậu tu vi cũng tăng rất nhanh, có lẽ là do Phiếu Mạc tiên tông xuống dốc nên kích phát. Hắn hiện tại đã ở đỉnh Hợp Thể kỳ, mà Tô Bát mấy ngày trước phát hiện Vân Dậu có khả năng đột phá, đáng tiếc nơi này khí Ngũ hành không thể hấp thu.

“Tốt lắm, Vân trưởng lão, mau dùng đi, vừa vặn chúng ta chỉnh đốn khí lực một chút, cùng bọn họ kéo giãn khoảng cách.” Dạ Dao Quang không nói hai lời, đã đem linh đan cho Vân Dậu, thấy Vân Dậu muốn cự tuyệt, nàng nhân tiện nói, “Vân trưởng lão, một đường này của chúng ta chính là nâng đỡ lẫn nhau, chúng ta thêm một Đại Thừa kỳ, thực lực sẽ cao hơn một tầng, gặp được nguy hiểm thì tỷ lệ thoát hiểm cũng lớn hơn, Vân trưởng lão đừng nên chối từ.”

Dạ Dao Quang khẩn thiết nói, làm Vân Dậu trong lòng có chút cảm động, hắn cũng không chối từ, bỏ lỡ cơ hội đột phá, không biết sau bao lâu mới có thể gặp tiếp: “Đa tạ Dạ cô nương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play