“Được rồi, xem như chàng không ngại học hỏi kẻ dưới phần, là phu nhân muội sẽ chỉ cho chàng một khóa thật tốt.” Dạ Dao Quang vô cùng đắc ý nói, sau đó đem Kim Tử đuổi xuống, bắt nó thu lại cơ thể nhỏ đi, xem xem có thể vô thanh tiến tới gần huyệt kiến, cùng Kiến chúa trao đổi.
“Từng con kiến trong đàn kiến đều là từ Kiến chúa sản xuất...”
Kiến thành lập quần thể, là thông qua phương thức lưỡng tính kết giao. Sau khi quen biết sẽ nhất kiến chung tình, tiến hành giao phối. “Tân lang” Tuổi thọ không dài, không lâu sau khi giao phối sẽ tử vong lưu lại “Góa phụ” là Kiến chúa một mình cô đơn sinh hoạt. Kiến chúa gỡ cánh, chọn một nơi thích hợp ở dưới đất làm nơi xây tổ.
“Người cô đơn” như Kiến chúa lực lượng hữu hạn, chỉ có thể tạm thời tạo một phòng nhỏ, làm nơi an thân, vì đã “Thụ thai” nên cũng làm thêm cái phòng sinh. Đợi trứng trong cơ thể phát dục, thành thục sản xuất, tiểu ấu trùng ấp trứng ra đời, công việc của Kiến chúa cũng nhiều lên. Từng con ấu kiến đều được nhận đồ ăn từ miệng Kiến chúa đút cho, thẳng đến khi những con ấu trùng kiến lớn lên phát dục thành kiến trưởng thành, có thể độc lập sinh hoạt khi mới thôi.
Nhóm kiến thợ đầu tiên trưởng thành, chúng nó liền đào đường khai thông ra ngoài đi tìm đồ ăn, do đó càng về sau diện tích cùng kiến trúc của huyệt kiến càng khuếch đại vì càng ngày càng nhiều gia tộc thành viên cần nhà ở. Từ đây về sau, Kiến chúa sau khi trải qua đủ gian khổ ngồi hưởng thanh phúc, trở thành thống soái một quần thể đại gia tộc.
“Loại kiến này lớn một chút là binh kiến, binh kiến như tên gọi, chúng có chiến lực, trách nhiệm là bảo hộ cả tộc kiến, không để kẻ thù bên ngoài xâm nhập.” Cuối cùng Dạ Dao Quang tổng kết nói.
“Quả nhiên là hoa cũng có một thế giới, mỗi vật đều có một thế giới riêng.” Sau khi nghe xong, đám người Tô Bát cũng cảm thán nói, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ đi nghiên cứu thế giới của loài kiến.
“Nếu là như thế, Dạ Dao Quang làm cách nào mượn binh của Kiến chúa?” Vân Dậu hỏi.
“Không phải vãn bối vừa nói sao, những con kiến này đều do Kiến chúa sinh nở, mọi người nhìn xem nơi này nhiều kiến như vậy, điều này chỉ ra Kiến hậu còn sống tất nhiên bởi vì quá quan trọng việc gây giống đời sau mà có nguy cơ tới sinh mệnh.”
Nếu như bình thường, tuổi thọ của một Kiến chúa khoảng mười lăm năm đến sáu mươi năm, phổ biến là hai ba mươi năm tả hữu, loại kiến này khẳng định không thể so sánh với những loài kiến thường, nhưng nhìn tới cảnh kiến nhiều thế này có chút dọa người, Dạ Dao Quang tính toán tuổi thọ của Kiến chúa với những loài phổ thông chỉ sợ cũng sống không lâu nữa.
“Ô ô nha!” Kim Tử la lên với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống, nhìn thấy một lượng lớn kiến bay ra, binh kiến có khoảng mấy trăm con, rất nhanh một đám kiến thợ nâng một con kiến ước chừng to như trứng từ trong động đi ra.
Kim Tử đúng là có thể liên hệ với Kiến chúa, làm cho Dạ Dao Quang bớt đi không ít phiền toái.
Một Kiến chúa cả đời có thể sản mấy vạn, mấy chục vạn thậm chí nhiều trứng hơn nữa, bởi vì trứng không ngừng bành trướng nhiều hơn trong bụng, cuối cùng muốn ăn uống phải nhờ vào kiến thợ, di chuyển cũng dựa vào kiến thợ đưa đi, đây là hiện tượng tự nhiên của bầy kiến.
Kiến chúa kia thân hình rất lớn, nó rất xinh đẹp, thân không có ngọn lửa, nhưng đuôi cũng có màu sắc rực rỡ, nó có một đôi mắt đen như nước sơn nhìn thẳng vào Dạ Dao Quang đang ngồi xổm xuống.
“Ngươi nói với nó, ta có thể kéo dài tuổi thọ cho nó, nhưng ta cần nó trợ giúp.” Dạ Dao Quang nói với Kim Tử.
Kim Tử tất nhiên biết Dạ Dao Quang cần trợ giúp chuyện gì, liền quay đầu tiếp tục cùng Kiến chúa trao đổi, đương nhiên trao đổi của cả hai không có bất kỳ ai có thể hiểu rõ, chưa được có bao lâu, Kim Tử vui vẻ gật đầu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang từ bên hông lấy ra châm ngũ hành, cây châm này là lúc trước thời điểm rời khỏi Phượng tộc tặng cho nàng, là đuôi cánh chân chính của Ế điểu, cũng là Phượng tộc trấn tộc chi bảo, với con mắt của người chuyên trị liệu, Mạch Khâm nhắc tới bộ trận pháp của Dạ Dao Quang, lúc Dạ Dao Quang còn ở Phượng tộc, hắn cùng trưởng lão Phượng tộc thương lượng. Đuôi cánh Ế điểu ở lại Phượng tộc cũng chỉ là một vật kỷ niệm, vì cảm tạ Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, đuôi cánh có thể rút ra làm châm căn đưa cho Dạ Dao Quang.
Đuôi cánh Ế điểu thêm khí Ngũ hành của Dạ Dao Quang, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt đều không còn là việc khó.
Vì tránh xảy ra các xung đột không cần thiết, Dạ Dao Quang nói Kim Tử giải thích rõ ràng cho Kiến chúa, nàng phải làm như thế nào để Kiến chúa có thể kéo dài tuổi thọ. Nàng là người trực tiếp cầm châm, bộ Thái Ất Thần Châm còn nhiều điều Dạ Dao Quang chưa hiểu rõ, còn nhiều diệu dụng, nàng chưa tìm hiểu được hết kỹ càng nhưng kéo dài sinh mệnh của Kiến chúa thì nàng có thể nắm chắc.
Dạ Dao Quang hành châm rất chậm, lại tiêu hao đại lượng khí Ngũ hành, đại khái một canh giờ trôi qua. Bụng của Kiến chúa thu nhỏ lại một vòng, ánh mắt nó có thần thái không ít.
Đợi đến khi Dạ Dao Quang thu châm, nàng cảm thấy ánh mắt chợt hoa, thân thể suy yếu suýt nữa đứng không vững, Mạch Khâm vội vàng đem nguyên đan đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm đưa cho Dạ Dao Quang ăn.
“Không cần lo lắng cho muội.” Dạ Dao Quang cười với Mạch Khâm cùng Ôn Đình Trạm, tìm một chỗ tiêu hóa đan dược.
Đợi đến khi bồi nguyên đan tiêu hóa xong, Dạ Dao Quang lại lấy khí Ngũ hành từ chuỗi hạt đeo tay bổ túc thêm, chẳng qua mấy canh giờ Dạ Dao Quang hồi phục như lúc ban đầu, thần thái sáng láng.
“Phương pháp tu luyện của Dạ cô nương thực làm cho người ta sợ hãi.” Tô Bát cũng không thể không thán phục.