“Đoàn Thác người này tâm quá thủ đoạn, duy ngã độc tôn, hắn nhậm chức thủy sư đề đốc mới hai năm cho nên còn chưa nên công trạng, nhưng nếu là tiếp qua vài năm, chỉ sợ hắn sẽ đem toàn bộ tướng sĩ này huấn luyện thành Đoàn gia quân.” Tựa hồ đọc hiểu tiếng lòng Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm giải thích, “Hắn không thích hợp ngồi lâu ở địa vị cao, nhất là ở một cương vị.”
Từ việc Đoàn Thác không hề cảm thấy gánh nặng khi giết thê tử của chính mình có thể thấy được, Đoàn Thác người này lãnh huyết lạnh bạc đến cực hạn. Nếu như không có phu nhân hắn, hắn bất quá cũng chỉ là một người buôn bán nhỏ, thuộc tầng thấp nhất, mượn phu nhân mình từng bước thăng chức, nhưng trong lòng chẳng những không cảm kích, còn dậy sát tâm, sau khi ngộ sát, chẳng những tí ti không thẹn, chỉ nghĩ đến thoát tội như thế nào.
Giết phu nhân chính mình, còn muốn ở trước mặt nhạc phụ khoe mã, người như vậy tư tâm quá nặng, tâm vĩnh viễn chỉ nghĩ được đến chính mình. Không phủ nhận hắn có năng lực, nhưng người như vậy bệ hạ sẽ không bao giờ trọng dụng.
Nếu là Ôn Đình Trạm tự mình điều nhiệm, hắn cũng sẽ làm giống như vậy. Ba năm đem Đoàn Thác điều nhiệm một lần, sử dụng tối đa năng lực của hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng cho hắn cơ hội tư hữu hóa quân đội. Ba năm cho hăn cảnh báo bắt chợt đã đủ ngăn trở hắn bành trướng dã tâm.
Ôn Đình Trạm đưa hắn đẩy vào tử địa, thứ nhất là hắn động sát khí với Tiểu Lục, nếu không có có Sầm Phong ở đây, chỉ sợ Tiểu Lục lành ít dữ nhiều. Thứ hai là Đoàn Thác có vấn đề, bất quá làm thủy sư đề đốc, dám bất mãn bệ hạ sẽ phái giám quân tới cản tay hắn, dám can đảm lợi dụng thời cuộc giết người bệ hạ đích thân phái tới.
Nếu như lúc này đây, Đoàn Thác không trốn thoát đi, chưa tới ba năm, Đoàn Thác còn dám ở Tuyền Châu lập vương!
Dạ Dao Quang chống tay quay người nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Chàng nếu sinh ra ở nhà nào, thật sự là phúc của nhà đó.”
Bậc đế vương, tối thiểu cần có là một người có trí Minh Duệ, không thể có bộ dáng đùa bỡn, Tiêu Sĩ Duệ cũng không phải là người như thế.
“Sĩ Duệ vì hoàng tộc, hoàng đế nên có quyền lợi mà ta chưa thể có được, nhưng điều ta muốn không phải thế.” Ôn Đình Trạm mặt hơi cúi, ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Dao Quang, “Thứ mà hoàng đế vô pháp có được, ta lại có thể có.”
“Chàng đối với Sĩ Duệ, quả nhiên là có thêm tín nhiệm.” Dạ Dao Quang không khỏi thở dài, “A Trạm, có một số người sẽ vì địa vị mà thay đổi thành người khác...”
Tiêu Sĩ Duệ cùng Ôn Đình Trạm mà nói, tất nhiên là đối với Ôn Đình Trạm Dạ Dao Quang quan trọng hơn, tuy rằng nàng cũng không tin, lại không hy vọng Tiêu Sĩ Duệ ngày sau thay đổi, nhưng Dạ Dao Quang vẫn muốn nhắc nhở Ôn Đình Trạm.
Nắm tay Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Dao Dao, Sĩ Duệ hắn mặc dù không ngu dốt, nhưng cũng không tính là thông minh. Hắn nhìn qua thì không có khác biệt ta, nhưng có một điểm vĩnh viễn không thể bằng.”
“Một điểm nào?” Dạ Dao Quang tốt.
“Lòng dạ.” Ôn Đình Trạm ánh mắt sâu trầm, “Hắn lòng mang chí lớn rộng rãi, trừ phi hắn gặp gỡ đại biến, bằng không ta tin hắn cuộc đời này sẽ không bị cường quyền mê hoặc mà trở nên hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa bây giờ có ta bên cạnh hắn, ta sẽ không để hắn gặp biến cố thay đổi tâm tính. Ta cùng với hắn có sự tín nhiệm, thậm chí càng thêm găn bó khi có Minh Quang ở giữa.”
Cùng Minh Quang là tri kỷ tương giao, đó là một loại sung sướng không thể nói. Bọn họ đều có thể vì tri kỷ mà chết, nhưng sẽ không đem tánh mạng thân gia giao cho đối phương; Mà với Tiêu Sĩ Duệ, chưa thể tự biết ăn ý, nhưng lại có thể đem tánh mạng tương giao chính mình ra. Điểm này từ lúc Tiêu Sĩ Duệ đưa ám vệ chỉ huy quyền của hắn giao cho Ôn Đình Trạm, đã không cần chất vấn.
Đối với Tuyên Lân, Ôn Đình Trạm là bằng hữu chân thành tha thiết nhất. Nhưng đối với Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm cũng có nhiều ít che chở.
“Muội cũng sẽ không để hắn thay đổi.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.
Đối với Tiêu Sĩ Duệ, không chỉ có Ôn Đình Trạm, ngay cả Dạ Dao Quang cũng có chút cảm giác như bao che cho con nhỏ. Dù sao cùng mấy người Tiêu Sĩ Duệ lớn lên, cũng là phu thê hai người cùng nhau bảo hộ hắn vượt qua nhiều sóng gió như vậy. Tiêu Sĩ Duệ xem như là Ôn Đình Trạm tự tay đào tạo ra, tuy rằng hắn hiện tại vẫn như cũ chịu thiệt, nhưng hắn không còn là tiểu hài tử tránh ở dưới cánh tay bệ hạ, cũng có thể một mình đảm đương một số việc.
“Nếu Thuần vương phi mang thai nhi tử, ba tuổi sau ta sẽ đem đi tự mình nuôi nấng.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.
“Ba tuổi!” Dạ Dao Quang cất cao thanh âm, “A Trạm, ba tuổi có phải quá sớm hay không...”
Cổ nhân khi nói ba tuổi là tính tuổi mụ, thực tế mới chỉ hai tuổi, vừa chập chững học bước, sau đó sẽ tới tuổi học chữ, ba năm sau Ôn Đình Trạm khẳng định muốn đưa ra ngoài, Thuần vương phi làm sao có thể bỏ được con trai của mình còn nhỏ như vậy rời khỏi.
“Ba tuổi mà còn sớm, chẳng lẽ nàng muốn giống như Sĩ Duệ, mười mấy tuổi mới bắt đầu giáo dưỡng?” Ôn Đình Trạm lắc đầu, Tiêu Sĩ Duệ tới khi gặp bọn họ tâm tính mới định hình, muốn thay đổi không dễ dàng, hắn cũng không muốn lãng phó nhiều thời gian như vậy.
“Chàng cũng phải nghĩ tới Thuần vương phi...”
“Nàng ấy cầu còn không được.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Thuần vương phi là một nữ nhân phi thường thông minh, nàng hiểu được sự lựa chọn, hiểu biết lợi hại, theo chuyển biến thái độ của nàng đối với Sĩ Duệ, có thể thấy được nàng là nữ tử quyết đoán.”
Thế gian này không có mấy người làm cha làm mẹ nào có thể quyết đoán được như Thuần vương phi, không dong dài dây dưa, một khi quyết định, sẽ không hy vọng xa vời.
“Bất luận một nữ nhân nào cũng đều không thể dứt bỏ cốt nhục của mình.” Dạ Dao Quang lại rất kiên định.
“Không phải là dứt bỏ, mà là lựa chọn thông minh.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Đợi ta lúc này đây đại thắng Lưu Cầu trở về, bệ hạ tất nhiên muốn phong thưởng, tốt nhất đem Bát Mân thủy sư về đến trận doanh của Sĩ Duệ, đến lúc đó Sĩ Duệ cũng đã nạp thêm trắc phi. Hài tử của Thuần vương phi ở phủ, phải đối mặt với những đả kích ngấm ngầm và cả công khai, đã học được bao nhiêu năng lực. Mà muội đi theo ta, thì vừa vặn tương phản...”
Nhắc tới chuyện này, Dạ Dao Quang than khẽ, Tiêu Sĩ Duệ đối với nữ nhân, cũng không biết tại sao có thái độ như vậy, bệ hạ ít nhất còn một lòng yêu nguyên hậu, nhưng Tiêu Sĩ Duệ lại đối với nữ nhân thật là có cũng được mà không có cũng không sao. Cứ giữ nguyên thái độ như vậy, không soi mói cũng không cự tuyệt.
“Chịu ảnh hưởng của Thái tử điện hạ.” Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm cười khẽ.
“Thái tử điện hạ?” Dạ Dao Quang sửng sốt, “Ý của ngươi là Thái tử điện hạ đối thái tử phi...”
Thái tử điện hạ rõ ràng ngoại trừ thái tử phi không có các phi tử khác.
“Muội cũng nghe qua, Thái tử điện hạ lúc trước vì sao lưu lại thái tử phi bên người, đó là vì Thái tử điện hạ khi đã là thiếu niên, nhưng lại không hiểu thê tử là như thế nào, có thể ông ấy là như vậy tùy ý đem việc chung thân đại sự của mình định sẵn.” Ôn Đình Trạm ánh mắt nhìn mặt biển dao động phương xa, “Thái tử điện hạ là tự biết mệnh mình không lâu, hắn không muốn chậm trễ một cô nương tốt, có thể hắn với Thái tử là không thể không thành hôn. Cho nên, hắn cứu thái tử phi một mạng, giảm bớt tâm áy náy của mình. Nhưng Thái tử điện hạ biết thái tử phi đối với hắn có tình, sẽ không cưới nàng làm thê.”
“Nguyên lai...”
Nguyên lai Thái tử điện hạ chẳng phải thiện tâm, mà là đem hôn nhân biến thành giao dịch, cứu thái tử phi một tánh mạng, nhưng lại để nàng trở thành nữ nhân bỏ cả thanh xuân thủ tiết đáng thương.
Quả nhiên a, thế gian này mặt ngoài nhìn như tốt đẹp hết thảy, thực tế truy nguyên, hỏi ra nhân quả lại xấu xí như vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT