Tiết trời hôm nay thay đổi thật thất thường.

Mới nãy còn âm u, giờ đã tối om như mực.

Một trận mưa rào, “ào ào” kéo tới.

Bản Vương dựa vào chân tường, ngồi trong vũng lầy lội.

Lần đầu tiên hiểu cảm giác không biết đi đâu về đâu.

Thiên cung? hay Địa phủ?

Hay về Vương phủ tạo trò cười cho Sở Hoằng?

Không, không được, mai là ngày đại hôn của Yến Cửu, là Hoàng Thúc, ta cũng phải đến “Chúc mừng” một câu. Đừng để người đời nói Nhạc Sơ ta mất Thánh ân thì trốn chui trốn nhủi, không dám ló mặt gặp Hoàng Thượng.

Ta phải gặp nó một lần, dù có thể là lần sau cuối.

Từ nay, kẻ tạo ra vết nhơ trong đời nó vĩnh viễn biết mất khỏi cõi đời.

Bản Vương thất thểu đứng lên, loạng quạng ra khỏi con ngõ, nương ánh đèn tờ mờ trên các cửa hàng ven đường, đi đến Hoàng cung.

Hơn hai năm không gặp, chẳng biết đứa bé kia béo hay gầy.

Vẫn dịu dàng nho nhã, nụ cười nghiêng thành, hay đã trưởng thành một vị Quân Vương sắc bén.

Vẫn là Tiểu Yến Cửu của ta năm đó, hay tháng năm lưu chuyển thành phu quân của người.

Cứ bần thần bước đi, Bản Vương không rõ mình đến Hoàng cung thế nào, nhóm thủ vệ canh cổng thấy ta bẩn thỉu, hồn vía trên mây, cũng chẳng dám hó hé, chỉ khom người nghênh đón ta vào, sau đó mới thì thầm to nhỏ.

“Này, hai năm liền không thấy Tương Vương tiến cung, giờ tự nhiến ló mặt mà nom nhếch nhác thế nhể?”

“Thì chắc nghe tin Hoàng Thượng sắp đại hôn nên không chịu nổi đấy mà.”

“Đùa nhau à, ai chả biết Nhiếp Chính Vương ỷ quyền ăn hiếp Hoàng Thượng, hắn ta mà thật lòng á, ma mới tin.”

“Nhưng tui thấy Vương gia cũng đâu giống giả vờ đâu…”



“A.” – Bản Vương bật cười, cứ gièm pha và chửi rủa đi, không sao cả.

Trước không sao, tương lai càng không đổi.

Thế lại hay. Bách tích thiên hạ đều biết ta và Yến Cửu dây dưa không rõ, lại chỉ cho là ta đơn phương dùng quyền lực o ép nó.

Nó vẫn là tiểu Hoàng Đế dịu dàng ôn hòa, vẫn là vị Quốc quân mà dân chúng và triều thần kính yêu.

Giờ là lúc nó thoát khỏi Nhiếp Chính Vương, chân chính quân lâm thiên hạ, tạo phúc muôn dân.

Ta cũng rời khỏi triều đình, rời khỏi thế giới của nó.

*

Mưa chưa ngớt, mà mỗi lúc một tầm tã hơn.

Trong màn mưa xối xả mịt mờ, Bản Vương đến Ngự thư phòng, nhìn nến bên trong đã tàn, không một bóng ai.

Ngẫm lại thì mai là ngày Hoàng Đế đại hôn, chắc hôm nay cũng phải đi chuẩn bị, nào còn tâm trí làm việc.

Bản Vương xoay người, đi về phía tẩm cung.

Vẫn là tòa cung điện quen thuộc, thân sơn đỏ, trang nghiêm và tráng lệ.

Trước điện, một người mặc áo Hoàng bào, dáng vẻ sa sút, đứng giữa trời mưa to, khuôn mặt khiến người ta vừa thấy thân vừa thấy lạ.

Cao gầy, tuấn tú, có cảm giác quân tử như tùng như phong.

Đó là Tiểu Yến Cửu của ta, sừng sững giữa trời mưa gió, đang nỉ non điều gì.

“Ôi Hoàng Thượng ơi,” – bên cạnh, Vương công công mặc y phục đỏ tía đang mở ô che cho nó, lo lắng khuyên can, “Long thể ngàn vàng, ngài đừng để bị nhiễm lạnh, mau vào phòng đi. Nhỡ chẳng may tái phát bệnh cũ thì sao, Vương gia quay về mà biết lại truy hỏi thì -”

“Hoàng Thúc không cần ta!” – Yến Cửu lẩm bẩm. Đôi mắt bị mưa xối, đau đớn chớp chớp, “Chứ không sao nghe thấy tin ta muốn lập gia đình lại vẫn chưa về… Hắn không cần ta, bỏ rơi ta rồi…”

“Không đâu mà -” – Vương công công do dự, “Hạ nhân bên Vương phủ đều nói Vương gia ngao du tứ hải, nay đây mai đó, không rõ hành tung, có lẽ đi Đại mạc, cũng có thể đi Nam Hải, hay Bắc Cương, đường xá xa xôi, cách xa ngàn dặm, có thể tin tức chưa truyền tới.”

“Sao lại chưa,” – Yến Cửu cười khổ, “Yến Quốc cũng là cường Quốc nhất nhì khu vực phía đông, hôn nhân của Hoàng Đế một nước, vạn Quốc đều chúc mừng. Dù Hoàng Thúc có đi xa tới đâu cũng phải nghe được tin tức. Nhưng hắn không muốn về, không muốn gặp ta…”

“Hoàng Thượng -” – Vương công công cầm dù nghiêng về phía nó, “Coi như lão nô cầu xin ngài, ngài đừng làm khó bản thân. Trước kia Vương gia nản lòng thoái chỉ bỏ đi, giờ nghe tin ngài đón dâu, nhất định Vương gia sẽ thương tâm lắm, còn trở về nơi đau lòng này làm gì… Hoàng Thượng nói muốn buộc Vương gia xuất hiện, thực chất là càng đẩy người đi xa.”

“Chứ không Trẫm phải làm gì, hai năm, Hoàng Thúc đi hai năm rồi, bỏ nhà bỏ cơ nghiệp không trở về, rõ ràng không muốn đặt chân về Kinh nữa.” – Yến Cửu vừa nói vừa chớp mắt, “Rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ ta…”

Vương công công lo lắng, vượt quá giới hạn kéo kéo ống tay Yến Cửu, “Hoàng Thượng, ngài nghe lão nô về phòng đi đã. Việc của Vương gia tạm thời để đó, hiện giờ phải nghĩ cách làm sao ngăn chặn miệng thế gian vào ngày mai. Tin tức hôn lễ đã truyền khắp đại giang nam bắc, mai đột nhiên thay đổi, cũng phải có lời giải thích hợp lý với dân chúng trong thiên hạ.”

“Không phải giải thích, bảo Trẫm đột nhiên thay lòng đổi dạ, giải trừ hôn ước.” – Yến Cửu đáp, nheo mắt trầm ngâm, quyết luôn, “Mắng Trẫm phụ bạc, hôn quân cũng được, mấy hôm nữa Trẫm cởi Long bào, từ bỏ ngôi Hoàng Đế, đi tìm Hoàng Thúc.”

Vương công công hoảng hốt quỳ phịch xuống, “Hoàng Thượng nghĩ lại -”

“Ý Trẫm đã quyết, người không tìm ta, ta phải đi tìm người.” – nói tới đây nó bỗng nhoẻn cười, “Đời Trẫm đã bị vây trong Cung cấm, sống vì nước vì dân. Bỏ rồi cũng trút đi một gánh nặng, có thể tự tại du lịch khắp nơi, không tốt hơn à.”

Vương công công, “Nhưng trời đất bao la, ngài tìm Vương gia ở đâu?”

Yến Cửu lắc đầu, “Không biết, đi đâu tính đó, nay không gặp thì sang năm, sang năm không thấy thì năm nữa, có thể ở trên thảo nguyên hay trong khe suối, biết đâu chúng ta lại tình cờ gặp lại. Đường trường muôn ngả, đi mãi cũng đến cuối, một khi đã tìm, nhất định sẽ tìm thấy.”

Bản Vương cách đó chẳng xa, nghe chủ tớ hai người trò chuyện, bao u ám trong lòng bỗng chốc tan biến.

Mưa vẫn trút, trời vẫn mịt mù, nhưng lòng ta lại quang đãng.

Ẩn sâu trong sương mờ, trong hy vọng, có nó đợi ta.

Thì ra vẫn đợi chờ ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play