Tan Triều hôm sau, Yến Cửu chắp tay bước xuống đại điện, nhìn Bản Vương hỏi: “Phải đi thật à?”
“Vâng.” – Bản Vương khom mình.
“Nhưng Hoàng Thúc,” – nó nói: “Trẫm còn quá trẻ, nhiều việc vẫn làm theo cảm tính, xử lý không chu toàn, hiện tại Quốc gia này vẫn cần ngươi.”
Bản Vương ngẩn người, lại cười giễu.
Trước kia khi ta yêu cầu muốn từ quan, chắc chắn Yến Cửu sẽ giữ ta lại bằng một câu “Trẫm cần người”, giờ nó nói, Quốc gia này cần ngươi.
Chứng tỏ rằng, bản thân nó đã không còn cần ta nữa.
Cũng phải, là Quân Vương, Quốc gia và dân chúng mới là quan trọng nhất. Cứ mãi luẩn quẩn thứ tình cảm nữ nhi không màng chính sự thì tác dụng gì.
Buông tay cũng tốt.
Bản Vương cúi thấp hơn, “Xin Hoàng Thượng chấp nhận cho thần từ quan một thời gian. Trong lúc đó, hy vọng Hoàng Thượng thu hồi những quyền lực đã từng trao cho thần. Mai kia trở về, thần chỉ muốn tập trung chính sự, làm một Vương gia bình thường, chăm lo bách tính, tạo phúc muôn dân.”
Yến Cửu thở dài, “Thôi được, nếu ngươi đã quyết, Trẫm cũng không níu giữ. Về phần quyền lực của ngươi, Trẫm sẽ dần thu hồi.” – dứt lời, nó cười khổ, “Trước kia ta cho rằng đưa ngươi lên địa vị cao, cho ngươi thật nhiều quyền lực là không kẻ nào dám đụng chạm, là tốt nhất cho ngươi. Giờ ngẫm lại, có lẽ chính ta đã đẩy ngươi vào chảo lửa, khiến ngươi bị mọi người chỉ trích. Ta biết ngươi không màng chính sự lại cố giữ ngươi bên mình, là ta quá tùy hứng…”
Bản Vương cúi thấp đầu, lòng lại quặn đau.
Ta lại mong rằng, ngươi có thể tiếp tục tùy hứng.
*
Yến Cửu tiễn ta ra cung, đợi ta đi được mấy bước mới bỗng dưng gọi lại, “Dù không phải vì tình hay trăng gió, Hoàng Thúc vẫn là người thân nhất của ta trên đời này.”
Bản Vương chững lại, không ngoái đầu, chỉ thở ra một ngụm khói trắng, chà chà đôi tay đã cóng lạnh, “Bên ngoài lạnh, về đi.”
“Vâng…” – nó xoay người trở vào đại điện, Bản Vương thì tiếp tục bước đi, càng đi càng xa cách.
Tình trường, vốn phải có một kẻ đau.
Để nó phải âu sầu buồn khổ, đến cuối đời cũng không có được hồi đáp, vậy thà rằng để Bản Vương gánh hộ nó hết đi thôi.
Từ tình yêu sâu nặng hay nỗi nhớ dai dẳng khôn nguôi.
*
Về tới Vương phủ, Bản Vương dặn dò Lý Trung quản lý việc trong phủ, đừng quá khắt khe với hạ nhân, sau đó thu dọn hành lý, lên xe ngựa, chuẩn bị xuất phát thăm thú bên ngoài.
Xe vừa chực lăn bánh đã thấy Bạch Sam Bạch Hoa đứng chặn phía trước, “Chủ nhân, chúng tôi theo ngài.”
Bản Vương lắc đầu, “Không cần.”
Bạch Hoa cất vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm chỉnh bảo: “Nếu chúng tôi đã vào Vương phủ, là ảnh vệ của ngài, vậy phải có nghĩa vụ bảo vệ ngài. Nên chuyến đi này, ngài phải dẫn chúng tôi theo.”
Bản Vương nhìn hắn, “Không phải ngươi muốn đi chơi đấy chứ?”
Bạch Hoa vỗ ngực đen đét, “Trời cao chứng giám, thuộc hạ toàn tâm bảo vệ ngài, không màng tư lợi!”
“Cũng được,” – Bản Vương đáp, “Ngươi đi theo, Bạch Sam ở lại. Chuyến đi này có lẽ chỉ ba năm ngày, nhưng cũng có thể là ba năm năm, có khi lâu hơn… Ngươi mới cưới, đừng để Tô Dung phải cô đơn gối chiếc.”
Bạch Sam đắn đo, giữa chủ nhân và vợ, gã chọn vợ luôn sau một nốt nhạc, đoạn khom mình từ biệt, “Vậy thuộc hạ không theo hầu ngài, chủ nhân bảo trọng.”
Bản Vương cười, “Ngươi cũng thế.” – đoạn đưa roi cho Bạch Hoa, bản thân chui vào trong xe ngựa, buông mành.
Bạch Hoa giục ngựa đi được mấy bước bỗng hỏi: “Chủ nhân, ngài định đi đâu?”
“Trời đất bao la, đi đâu chẳng được.” – Bản Vương đáp, bẻ một miếng bánh bỏ vào mồm.
Bạch Hoa do dự, “Hay đi về phía tây bắc ngắm Tái Bắc xem sao. Khi nào ngắm hết cảnh trí rồi lại đi tiếp về phía tây, băng qua sa mạc, sang các nước Tây Vực.”
Bản Vương bật cười, “Sao, được đi chơi nên tìm hiểu hết rồi hở?”
“Không phải,” – Bạch Hoa cười xòa, “Thường ngày thuộc hạ hay lân la đầu đường xó chợ thu thập tin tức đó, tiếp xúc nhiều người cũng nghe được nhiều chuyện. Trước kia khi thuộc hạ cùng một gã vào nam ra bắc có chuyện trò với một lão thương nhân, lão ta nhắc đến phong cảnh Tái Bắc, có thảo nguyên trải dài bát ngát, bò dê chạy hàng đàn, con người tự do bay nhảy, và thái dương không bao giờ lặn. Thuộc hạ nghe mà vẫn háo hức muốn đi một lần cho biết.”
Bản Vương ngừng lại, hỏi hắn: “Một người tự do yêu thích phiêu bạt như ngươi, theo ta làm việc, ngày ngày gò bó trong khuôn phép, bị người khác ép buộc, chắc khó chịu lắm nhỉ?”
“Không, không đâu,” – hắn lắc đầu, “Nếu lúc đó ngài không cứu ta và Bạch Sam dưới tay đao phủ, hai người chúng ta đã toi mạng rồi. Vương phủ lớn vậy nhưng không nhiều quy củ, thuộc hạ ở đó, không những không gò bó mà còn có cảm giác như nhà mình. Về phần Bạch Sam, ngài đừng thấy hắn ta ít nói, thực chất cũng lo cho ngài lắm. Khổ cái là hắn ta quen làm hàng rồi, càng quan tâm ai mặt càng tỏ ra thâm thù đại hận. Đời này cũng chỉ có Tô Dung mới bắt bài được hắn. Hai người đó có thể tu thành chính quả, thuộc hạ tuyệt đối không bất ngờ.”
Bạch Sam, Bạch Hoa, Tô Dung…
A, chẳng ngờ người trời sinh lạnh nhạt như ta lại có được mấy kẻ hầu, chí hữu như thế.
Cũng tốt, sau này phiêu bạt mỏi mệt, vẫn còn nhà để về.
*
Chạy ròng rã một ngày đường, tối đó, Bản Vương tìm một nhà trọ ngủ lại.
Gọi một bầu rượu, một đĩa lạc rang, dựa vào cửa sổ, thưởng ánh trăng tàn, tương tư lại trỗi dậy.
Ánh trăng vằng vặc, tĩnh lạnh như tuyết giá.
Không biết Tiểu Yến Cửu trong thâm cung có đang chong đèn duyệt tấu chương hay không.
Cạn một bầu, Bản Vương gọi thêm bầu khác, vừa định uống đã nghe thấy chất giọng chua ngoa sau lưng, “Sao thế, mượn rượu giải sầu à?”
Âm thanh như vàng ngọc, lanh lảnh êm tai.
Bản Vương sửng sốt, ngoái lại nhìn, “Tinh Lang?”
“Ta đây.” – hắn bước sang phía đối diện, tùy ý ngồi xuống, “Nghe lão Mệnh Cách nói dạo này ngươi đang thất tình, cả ngày sầu não hở, bản tiên quân quan tâm nên đặc biệt đến ngó ngươi một cái đây.”
Bản Vương cười khổ, lấy thêm một chén, rót rượu cho hắn, “Không phải đến góp vui đấy chứ?”
“Thì tiện thể góp vui một chút chứ sao.” – hắn nốc ực cả chén, lắc đầu chê bai, “Kém xa Tiêu Dao túy của Bạch Vũ tinh quân.”
“Có cái để uống là may rồi,” – Bản Vương lại châm đầy chén cho hắn, “Nửa đêm canh ba ngươi đến phòng ta có chuyện gì?”
“Chuyện tốt đấy.” – hắn bóc lạc, ném vào mồm, “Hôm qua tự dưng Ngọc Đế nhắc đến ngươi, chắc cũng nhớ rồi. Ta với Mệnh Cách bàn nhau nhân cơ hội này dâng tấu cầu Ngọc Đế khai ân, cho ngươi về Thiên đình.”
“Về Thiên đình?” – Bản Vương nhíu mày.
“Chứ sao,” – Tinh Lang cười khoái chí, “Chắc Ngọc Đế cũng nguôi giận rồi, có cho ngươi về hay không chỉ cần gật đầu là xong. Việc này cũng được Đông Hoa đế quân đáp ứng tương trợ, chắc không có gì khó khăn.”
“Nhưng ta không muốn về.” – Bản Vương nói.
“Không muốn về á?” – Tinh Lang sửng sốt, “Không phải vì tiểu Hoàng Đế nhân gian kia đấy chứ?”
Bản Vương im lặng không đáp.
“Thiên Tuyền ơi là Thiên Tuyền.” – Tinh Lang bật cười, “Ngươi thừa biết khi lấy lại tình căn thì đứa bé kia sẽ không yêu được nữa. Tội gì phải ở cạnh nó cho thương tâm.”
Bản Vương thở dài, “Ta biết, nhưng sống ở đây lâu, ta cũng yêu nơi này mất rồi. Tuy trần gian vẫn còn thiên tai địch họa, sinh ly tử biệt, nhưng ít nhất cũng có nhà, có tình cảm, có người thân, hơn Thiên cung lạnh lẽo cô đơn kia rất nhiều.”
Tinh Lang, “Nhưng ngươi —”
“Không phải khuyên ta,” – Bản Vương ngắt lời hắn, “Coi như ta sa đọa đi, Thiên cung trang nghiêm không hợp với kẻ sống một nơi tâm một nẻo như ta. Sau này, ta vẫn ở nhân gian thôi.”
Tinh Lang tức giận, “Sao mà ngươi ngu muội thế!”
“Ngu muội à?” – Bản Vương bật cười, “Lăng Quang cũng từng nói thế. Nhưng biết làm sao được, một kẻ cứng đầu như ta, khi đã quyết rồi thì khó mà thay đổi. Như ta yêu một người và yêu cả mảnh đất này.”
Tinh Lang siết nắm tay, “Ngươi không thử suy nghĩ lại à? Đều bảo ‘Người sợ chết, quỷ sợ sinh’, mấy chục năm nữa là hết một vòng luân hồi, chết rồi sống, sống lại chết, ngươi không thấy chán hả?”
“Quen là được.” – Bản Vương đáp, di vỡ lớp vỏ hồng ngoài hạt lạc, ném vào mồm, “Mấy đời trước có đủ bốn giác quan đâu mà ta vẫn sống nhăn ra đấy thôi.”
“Thôi.” – Tinh Lang lắc đầu, bực bội bảo: “Không khuyên được ngươi, ta đây cũng không phí nước bọt, nhưng cái này —” – hắn móc một chiếc lọ sứ từ trong tay áo, ném cho ta, “Đây là nước Vong Tình ta xin lão quân, thấy ngươi khổ sở vì tình khó nguôi ngoai nên ta lấy đến cho ngươi. Sinh ly tử biệt khó thoát, chí ít cũng không phải gồng gánh tình cảm cho nặng nề.”
“Nước Vong Tình?” – Bản Vương nhận lọ nước ngắm nghía, “Ta cứ tưởng đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ có thứ này thật. Uống cái này là quên một người thật à?”
Tinh Lang, “Chứ sao nữa, quên luôn, quên sạch, sau này gặp lại cũng không đau.”
“Thật vậy à?” – Bản Vương vuốt ve thân bình, “Quả là một thứ tốt…”
Người sợ chết, quỷ sợ sinh: Người sợ cái chết, sợ không chết ngay mà đau đớn kéo dài, đó là tra tấn. Quỷ sợ sinh, kiếp trước làm bao nhiêu việc xấu, kiếp sau sẽ có kẻ thù và đau khổ đến với mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT