Mấy ngày sau, ngũ Hoàng Tử ngã ngựa, trở thành một kẻ tàn phế, không còn tư cách lên kế vị.
Tiếp qua mấy ngày, thất Hoàng Tử bị kẻ gian phục kích, chết trong lầu xanh.
Sau đó, khi mà nhị Hoàng Tử đang đắc ý, tưởng như quyền thế nằm chắc trong lòng bàn tay rồi thì bỗng dưng bị người chém cổ từ phía sau. Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh và đột ngột đến nỗi chính hắn cũng không thể ngờ lại có kẻ trong cung ra tay với mình.
Vết thương trên cổ dữ tợn và đầm đìa máu, nhuộm đỏ chiếc áo choàng trắng tinh trên người.
“Là…” – hắn hộc máu, “Là mày.”
“Phải, là ta.” – Yến Cửu mỉm cười, “Hàng ngày, Nhị ca bắt nạt ta nhiều nhất, cũng hạ độc ta. May mà ta còn giữ được mạng, hôm nay lấy ân báo oán, cho ngươi được chết nhẹ nhàng, không phải cảm ơn ta đâu.”
“Mày…” – Yến Tử nghẹn họng, “Là mày…”
“Đúng, chính ta giết Thất ca và Bát ca đấy,” – Yến Cửu vuốt lưỡi dao, “Nhưng Đại ca là do Ngũ ca giết, được rồi, cũng nhờ công ta châm ngòi, còn Ngũ ca ngã ngựa thì do ngươi động tay chân vào ngựa của hắn. Nhị ca này, ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta chỉ bâng quơ nhắc ngươi ngựa của Ngũ ca rất hung dữ, ngửi được mùi nhang sẽ phát cuồng, thế là ngươi cho ngươi chạy luôn ra chợ rắc hương phấn để ngựa của Ngũ ca phát điên, không phải do ta.”
Yến Tử run lên bần bật, nhìn Yến Cửu trừng trừng.
Có chết hắn cũng không ngờ tình thế phát triển liên hoàn, xúi giục anh em hắn tranh đấu đến tương tàn lại là người mềm yếu nhất, Yến Cửu.
“Nhị ca, sớm chết sớm siêu sinh.” – Yến Cửu cúi xuống, mỉm cười, “Nếu đến khi ta đăng cơ mà ngươi còn chưa tắt thở, vậy ta đành phải lôi hận cũ ra mà thiên đao vạn quả, lăng trì ngươi thôi.”
Yến Tử lại run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng đứt khí.
Đến giây phút cuối cùng, mắt hắn vẫn trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Sau một hồi biến cố, các Hoàng Tử trong cung không chết cũng tàn phế, chuyện lập Thái Tử được tạm thời gác lại.
Sau đó, Yến Cửu lại đến quý phủ ta hàng ngày, đọc sách viết chữ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Vì thiên tư thông tuệ, học một hiểu mười, dù là ngâm thơ gieo vần đến tính toán số học, cả thiên văn lịch pháp, nó đều bộc lộ khả năng thiên phú hơn người. Kể cả những sự tình liên quan đến Quốc sự, Yến Cửu cũng dần có chủ kiến, thẳng thắn bộc lộ quan điểm của mình.
Trông thì ham chơi ham vui, tình cách lơ đãng, nhưng lại là kỳ tài trị Quốc.
Bản Vương cầm bút lông, quay ra nhìn nó, lơ đãng hỏi dò: “Đã bắt được người ám sát nhị Hoàng tử chưa?”
“Chưa.” – Yến Cửu cũng cầm bút, tâm tư lại không ở trên sách, cặm cụi vẽ rùa.
“Vậy thì lạ thật,” – Bản Vương đặt bút xuống, “Trong cung có hộ vệ khắp nơi, sao có thể tránh tầm mắt của tất cả mọi người được.”
“Chắc ngũ ca làm đấy,” – nó biếng nhác bảo: “Bị nhị ca hại ngã ngựa đến tàn phế nên muốn báo thù ấy mà. Nếu là người của ngũ ca thật, thành công bỏ trốn cũng có thể.”
Thấy nó nói có đạo lý, câu trả lời cũng thuận tai. Giống như mọi lý do đã được chuẩn bị sẵn.
Đối mặt với Yến Cửu giếu nhẹm mọi chuyện, Bản Vương đột nhiên lại bực mình. Một mặt ta nghi ngờ Yến Cửu, mặt khác lại tha thiết mong rằng tất cả chỉ do ta suy nghĩ miên man.
Bởi trong trí nhớ rất nhiều năm qua, đứa bé này luôn đơn thuần trong sáng, khờ dại ngây thơ.
*
Việc lập Thái Tử vẫn chưa có hồi kết.
Cho đến năm sau khi phụ thân và mẫu hậu cùng qua đời vì sét đánh, cực chẳng đã ta phải nhận chức Tương Vương, sau đó lại đến Tiên Hoàng đột nhiên đổ bệnh, chẳng còn cách nào khác phải vội vã lập Yến Cửu làm Thái Tử.
Bởi ngoài nó ra chẳng còn ai có thể làm chủ triều đình, ngũ Hoàng Tử đã tàn phế không thể lên ngôi, thập Hoàng Tử và thập nhất Hoàng Tử hãy còn quá bé.
Yến Cửu cũng mới chỉ mười ba, vẫn quá sớm để chủ trì chính sự. Nhưng Tiên Hoàng cũng chả còn sự lựa chọn nào khác, thôi thì có còn hơn không, đành lập Yến Cửu làm Thái Tử.
Ngày được phong, Yến Cửu vẫn bình thản tỉnh bơ, như thể có làm Thái Tử hay không cũng không quan trọng.
Tối đó, Tiên Hoàng bất mãn gọi nó vào Ngự thư phòng.
“Con ta,” – Tiên Hoàng nhìn nó, như cười như không, “Ngươi hao tổn tâm trí giết anh hại em, không phải vì ngôi vị Thái Tử ngày hôm nay sao, vậy lúc thụ phong sao không thấy ngươi mừng rỡ.”
Yến Cửu ngẩn ra, bật cười, “Phụ Hoàng cứ đùa, năm nay nhi thần mới mười ba, năm ngoái còn chưa đến tuổi múa thược(*) đâu, lấy đâu ra tâm tư và tinh lực đi sát hại đám ca ca của ta chứ.”
“A,” – Tiên Hoàng bật cười, “Là Trẫm coi thường ngươi, không ngờ trong đám sói con thì ngươi lại là con có móng vuốt sắc nhất. Nói sao nhỉ, giao giang sơn cho ngươi, Phụ Hoàng lại yên tâm đến bất ngờ, tuổi nhỏ đã có tâm tư và lòng dạ như thế, gặp nguy không loạn trí, quả là rất hợp làm Hoàng Đế.”
Giữa Yến Cửu và Tiên Hoàng vốn chẳng có tình thân, nghe vậy cũng chỉ cười giả tạo, “Phụ Hoàng quá khen, nhi thần không dám.”
“Được rồi.” – Tiên Hoàng ho khan, “Trước cũng là Phụ Hoàng dẫm lên thi cốt huynh đệ lên làm Hoàng Đế, giờ ngươi cũng chỉ đi theo lối mòn của Trẫm mà thôi. Trẫm không có tư cách trách ngươi lạnh lùng vô tình, giết hại thủ túc. Nếu đã thắng chúng vậy ngươi xứng đáng được hưởng thành quả ngày hôm nay. Nhưng -”
“Nhưng?” – Yến Cửu nhìn lão.
“Nhưng ngươi gần gũi với Nhạc Sơ quá.” – Tiên Hoàng nói, “Từ xưa Đế Vương đã vô tình, ngươi đừng được hắn cho mấy miếng cơm thì coi hắn là thân thiết. Thế lực Tương Vương ngày một lớn, sớm muộn cũng có ngày nổi ý mưu phản.”
“Tin?” – Tiên Hoàng cười khẩy, “Vì sao ngươi tin hắn? Hắn họ Nhạc, không phải họ Yến! Không cùng họ, tất có toan tính riêng, ngươi cho là hắn toàn tâm toàn ý phụ tá ngươi đấy?”
Yến Cửu: “Sao lại không chứ? Khi mọi người đều xa lánh, bắt nạt, xỉ nhục ta, chỉ có mình tiểu thúc là đổi xử chân thành với ta!”
“Chân thành?” – Tiên Hoàng cười phá lên, “Vì sao hắn lại chân thành với ngươi, chẳng phải vì ngươi là con trai Trẫm, tương lai có thể kế thừa ngôi vị của Trẫm, hắn cũng có thể một bước lên trời đấy sao! Tỉnh đi con, hắn còn nhìn xa trông rộng hơn lão cha hắn, ngấm ngầm phụ tá ngươi mấy năm qua, dạy ngươi đấu đá tranh quyền đoạt thế, quả là tốn không ít công lao nhỉ?”
Yến Cửu: “Không, không phải, hắn không phải…”
Tiên Hoàng: “Ta cho ngươi biết, tương lai nếu ngươi muốn trụ vững giang sơn thì nhất định phải trừ hắn, nếu ngươi không nỡ thì để Trẫm thay ngươi!”
Yến Cửu thảng thốt, đôi mắt đỏ lên, “Không được!”
Tiên Hoàng cười khẩy, “Sao, đủ lông đủ cánh rồi? Hay ngươi lại định giở thủ đoạn với Trẫm giống như với mấy đứa anh ngươi? Ngươi phải rõ một điều, ta là Phụ Hoàng ngươi, là cha ruột của ngươi, so với tay Nhạc Sơ gạt ngươi bằng lời ngon tiếng ngọt kia, ta mới yêu thương ngươi thực sự!”
Yêu thương? Cha ruột?
Yến Cửu cố nén không phì cười.
Lão không đoái hoài nó sống hay chết bao năm qua, giờ giở mặt nói yêu thương? Lúc bị thương ai mới là ngươi bôi thuốc cho nó? Lúc ốm đau ai mới là người bế nó tìm y? Lúc đói ai mới là người đút cơm? Khi khát ai mới là người rót nước?
Là tiểu thúc không cùng huyết thống cẩn thận chăm sóc nó những năm qua. Còn kẻ tự xưng là cốt nhục tình thâm này đã cho nó những gì?
Nuốt toàn bộ oán hận và bất cam vào trong, Yến Cửu khom mình, “Nhi thần không dám!”
“Trẫm cho ngươi cũng không dám!” – Tiên Hoàng nói rồi lại ho khù khụ, xua tay, “Được rồi, lui ra đi, về phần Nhạc Sơ, Trẫm sẽ nghĩ biện pháp trừ khử hắn. Sau từng ấy năm nắm quyền hành, cũng đến lúc Nhạc gia phải trả lại.”
Dứt lời ra khỏi Ngự thư phong. Trong khoảnh khắc xoay người, đôi mắt nó đã lóe lên sát khí.
Dù sao cũng giết nhiều người vậy rồi, thêm mạng cũng có sá chi.
Còn cốt nhục tình thâm giả dối kia, trước nó muốn mà không được, sau cũng không hy vọng xa vời.
Chỉ có người vẫn chờ nó giữa chốn phồn hoa, vươn đôi tay ấm áp vẫy gọi, mới là chốn đi cũng là cõi về của nó.
Và trong những ngày mưa dầm rỉ rả, Tiên Hoàng đã chết bất đắc kỳ tử.
Theo như thái y thuật lại, ngày mưa vốn dễ tái phát bệnh cũ, cơ thể Tiên Hoàng đã tàn tạ, chỉ cần khó chịu sẽ kéo bệnh nặng bộc phát.
Nghe thì quả là có lý.
Ngay cả Bản Vương cũng không ngờ Yến Cửu sẽ vì mình mà phạm vào tội giết cha.
Là nó thông đồng với thái y hạ độc vào thuốc của Tiên Hoàng, kịch độc.
Đối ngoại thì tuyên bố là bệnh cũ tái phát, cự tuyệt toàn bộ thái y bước vào khám nghiệm, trực tiếp hạ táng ngay.
Sau khi tất cả đã ngã ngũ, Yến Cửu thuận lợi lên ngôi Hoàng Đế, quân lâm thiên hạ.
Bản Vương cũng bị xô đẩy lên làm Nhiếp Chính Vương, ngoài việc Triều chính cần tham nghị, những chuyện còn lại ta đều không can thiệp.
Quân thần khác biệt, chúng ta không thể thân mật khăng khít, tỏ lòng như xưa.
Yến Cửu lên ngôi cửu ngũ, vốn là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng Bản Vương xa lạnh nó cũng là để giữ mình.
Trong trò chơi này, Yến Cửu trưởng thành quá sớm, để đến lượt Bản Vương thì không tài nào chấp nhận nổi.
_______
1. Múa thược: Nguyên gốc “Vũ Thược chi niên – 舞勺之年” trích trong Lễ Ký: “Thập tam niên, học nhạc, tụng thi, vũ thược” ý chỉ trẻ 13 tuổi, học nhạc, đọc thơ, múa thược. Trong tác phẩm nhắc đến ý nói năm ngoái Yến Cửu còn chưa được 13 tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT