Ngủ rồi mà mặt mày Yến Cửu vẫn nhăn tít.

Bản Vương vươn tay lau giọt nước mắt chưa khô đọng trên mi mắt nó, thở dài, kéo nó vào lòng.

Lòng ta cũng nào phải sắt đá bạc tình, nếu sinh ra đã đủ giác quan thì cũng sẽ biết vui, biết buồn, biết hận, biết ăn năn.

Ta coi Thư Vân như tri kỷ, coi Yến Cửu như chí thân, nên săn sóc thì tuyệt đối không thiếu.

Ta cũng không phải người khuyết thiếu tình cảm, chỉ thiếu trái tim rung động rộn ràng khi chạm mắt nhau và cảm xúc kích động hưng phấn khi cởi sạch đồ thôi.

Muốn yêu Yến Cửu, cũng được thôi. Ta có thể lấy lại tình căn đã đánh mất giống như khi thu hồi bốn giác quan kia.

Nhưng trớ trêu là tình căn của ta nằm trên người Yến Cửu.

Một khi lấy về, Yến Cửu sẽ không còn yêu ta, cũng chẳng còn yêu bất cứ ai khác. Giống như Phong Mộ Ngôn mất khứu giác không thể điều hương và Thư Cảnh Cản mất vị giác không thể ủ rượu.

Yến Cửu mất tình căn sẽ không thể yêu nữa.

Bản Vương nhìn Yến Cửu nhăn nhó ngủ không yên trong vòng tay, nhớ về rất nhiều chuyện vụn vặt trong quá khứ, băn khoăn chả hiểu tại sao đứa bé này lại có tình cảm với mình.

Suốt những năm qua, ta tận chức tận trách đóng vai tiểu thúc, yêu thương nó như yêu thương một đứa cháu trai, cớ sao nó lại vùng cương thoát khỏi quan hệ thân thích ấy để yêu ta cơ chứ.

Rốt cuộc là từ lúc nào đã khiến nó đi lên con đường đầy chông gai này.

Dán trán mình lên trán nó, Bản Vương dùng nốt số thần lực cuối cùng tiến vào trong giấc mơ rình mò quá khứ nó.

*

Đó là một ngày chói chang nắng, Yến Cửu bốn năm tuổi đứng giữa mảnh sân nóng như thiêu, khuôn mặt trắng bệch nhìn nhị Hoàng tử Yến Tử ăn kem dưới bóng mát, năn nỉ cầu xin: “Nhị ca, trời nắng quá, cho em về phòng đi.”

Yến Tử mười lăm tuổi nhíu mày, “Đứng yên đấy cho tao, làm hỏng ấm vàng của tao mà muốn xí xóa hả?”

Yến Cửu mếu máo, “Em không cố ý.”

Yến Tử cười khẩy, “Có cố ý không thì bản Hoàng Tử không biết, tao chỉ biết làm sai thì phải bị phạt, mới chỉ phạt mày đứng phơi nắng thôi đấy, đừng có giả vờ ốm, không tao nhốt vào hầm băng bây giờ.”

Yến Cửu: “Nhị ca —”

Yến Tử: “Câm mồm, đứng đấy.”

Yến Cửu không dám hé răng nữa. Chuyện kiếm cớ bắt nạt đã trở thành cơm bữa. Có khi bị mấy ca ca hắt nước bẩn, có lúc bị kéo lên cây không cho xuống, có khi lại thành bia ngắm để luyện tập.

Đường đường là Hoàng tử mà còn chẳng bằng một nô tài, đơn giản vì cha không thương mẹ không yêu.

Mẫu phi Dung Nhiễm của Yến Cửu là con gái của một tội thần, chưa gả cho Hoàng Thượng được mấy ngày, tổ tiên đã bị xét nhà trảm thủ. Từ đó, nàng không còn tình cảm gì với Hoàng Thượng, ngay cả con ruột của mình, nàng cũng hận thấu xương.

Phụ Hoàng của Yến Cửu vốn bạc tình với chính cốt nhục của mình, trừ Thái Tử được lão quan tâm dạy dỗ thì những người con còn lại đều bị thờ ơ.

Có lẽ chính vì sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh ấy mà thằng bé mới khát vọng tình thân, ước ao ấm áp.

Đứng dưới ánh nắng gắt chừng một canh giờ thì khuôn mặt Yến Cửu ngày càng nhợt nhạt, đầu óc quay cuồng, cả người chao đảo sắp ngã.

Ngay khi nó sắp ngã sập xuống thì Yến Tứ vọt ra, đỡ Yến Cửu kéo vào lòng, nói với Yến Tử: “Nhị ca, trời nắng thế này phơi nữa là mất nước đấy.”

Yến Tử nheo mắt, “Mày quản lý tao?”

“Ấy chớ, em thấy anh muốn bắt nạt Yến Cửu thì có.” – đoạn lẳng thằng bé gầy tong teo qua vai, khiêng chạy ù đi mất.

Chạy đến cung Vĩnh Hòa của Yến Tứ, Yến Cửu mới xanh xao nói: “Cám ơn Tứ ca đã cứu.”

“Ây cha, anh em trong nhà khách sáo chi.” – nói thì bao dung như anh em thân thiết, hành động thì chả khác cướp cạn là bao, Yến Tứ xòe tay trước mặt Yến Cửu, “Đưa đồ đây.”

Yến Cửu nhăn nhó, “Đồ gì?”

Yến Tử trợn mắt hăm dọa, “Đừng tưởng ông đây không biết, tao biết tiểu thúc cho mày miếng ngọc bội hình trẻ con, là hắn tự tay khắc đúng không, đưa đây.”

Yến Cứu nắm chặt miếng ngọc bội giắt bên hông theo bản năng, lắc đầu nguầy nguậy, “Ta không có.”

“Thằng oắt này, “- Yến Tứ thấy ngon ngọt không ăn thua bèn lao tới cướp giật, hai đứa trẻ lập tức quần nhau túi bụi.

Kết quả là Yến Cửu bị đánh trúng, đồ cũng bị cướp đi.

Nhưng may mà Yến Tứ chỉ nóng tính chứ không xấu tính, sau khi đánh xong còn chạy ra dỗ dành, “Cửu đệ đừng buồn, Tứ ca đổi Bồ Tát vàng cho đệ.” – xong tháo dây đeo trên cổ xuống.

“Ứ thèm!” – Yến Cửu lau nước mắt, “Trả ngọc cho ta đây!”

Yến Tứ nhìn miếng ngọc khắc hình trẻ thơ đáng yêu sao bỏ được, thế là lại gỡ chiếc ban chỉ ngọc trên tay, “Vậy cho ngươi cả cái ban chỉ này nữa, ngọc bội cho tao.”

Yến Cửu biết tên này mặt dày có tiếng, đồ vào tay rồi nhất định không đòi về được, không nhận thì người thiệt chỉ có mình thôi.

Do dự một lúc, Yến Cửu vẫn đẩy đồ về, bảo: “Ta không cần đồ của ngươi, ngươi chỉ cần đáp ứng một điều kiện thì miếng ngọc là của ngươi.”

“Thật không?” – Yến Tứ được hời, nhoắng cái dễ ra giá hẳn, “Nói đi.”

“Ngươi sắp xếp cho ta xuất cung, ta muốn đi Tương Vương phủ.” – Yến Cửu nói, “Lâu lắm rồi không thấy tiểu thúc vào cung, ta nhớ.”

“Ờ nhể, mấy ngày liền không thấy tiểu thúc đến.” – Yến Tứ vuốt cằm, “Tao cũng nhớ.”

Và thế là hai đứa trẻ hợp bè, cùng nhau xuất cung đến thăm Tương Vương phủ.

Lúc đó, Bản Vương đang ngồi hóng mát với Diêu Thư Vân dưới một gốc Hợp hoan, giữa đôi ghế mây là một chiếc bàn tròn, bên trên có bày một ấm trà lạnh.

Bản Vương không xúc giác nên không sợ nóng, trong khi Diêu Thư Vân thì thè lưỡi thở hồng hộc như chó con, phẩy quạt phành phạch.

Bản Vương chớp mắt gà gật, đến khi mở ra đã thấy một cái đầu con con đang nhe răng trắng muốt, cười ngây ngô trước mặt mình.

“Tiểu Cửu?” – Bản Vương ngồi bật dậy, bế nó đặt lên đùi, “Sao lại xuất cung?”

“Nhớ tiểu thúc.” – Yến Cửu trả lời, cũng chẳng sợ nóng mà dúi đầu vào lòng Bản Vương cọ cọ.

Yến Tứ thì bày trò bắt một con sâu trên cây Hợp hoan đặt lên mặt Thư Vân đang ngủ, hệt như Thư Vân thả sâu róm lên bụng Bản Vương trước kia.

Bản Vương lờ đi, cúi đầu nhìn Yến Cửu, chỉ thấy khóe miệng nó bị ứ xanh bèn hỏi: “Lại bị các anh bắt nạt à?”

Yến Cửu chớp mắt, “Không sao, mấy ngày nữa là khỏi.”

“Haiz.” – Bản Vương thở dài, sai người mang thuốc mỡ thông máu bôi lên khóe môi cho nó, lại bảo: “Chẳng mấy khi được xuất cung, đêm nay ngủ lại đây đi.”

Nó chớp chớp mắt đầy tội nghiệp, “Có được không?”

“Được chứ.” – Bản Vương sờ đầu nó.

Hiện tại trong Triều đình đang phân làm hai phe cánh, một phe theo Thái tử, một cánh theo đại Hoàng tử, hai bên vừa giằng co vừa kìm kẹp nhau.

Phụ Vương hắn là một Vương gia khác họ, mỗi cử chỉ hành động đều bị người đem ra bới móc, nên chọn bảo trì vị trí trung lập, trước nay chưa từng qua lại với đại Hoàng tử hay Thái tử.

Nhưng Yến Cửu thì khác, trong tất cả Hoàng tử, nó là đứa bé không được yêu thương nhất, gần như không có khả năng đăng cơ, nên dù nó thân thiết hay qua lại với bất cứ ai cũng không kẻ nào thèm để ý.

Chạng vạng hôm đó, Bản Vương sai đầu bếp làm mấy món ngon, giữ Yến Tứ và Yến Cửu lại ăn cùng.

Trong bữa ăn, Bản Vương gắp cho Yến Tứ một miếng sườn xào chua ngọt nó thích ăn nhất, bảo: “Trong cung, Tiểu Cửu không biết dựa vào ai, là ca ca, ngươi phải chăm lo cho nó.”

“Ừm ừm.” – Yến Tứ gặm miếng sườn, gật đầu như giã tỏi.

Lại bóc một con tôm bỏ vào bát của Yến Cửu đang ngoan ngoãn ngồi ăn, dặn dò: “Ngươi cũng là Hoàng tử, một số việc không phải cố nhẫn nhịn, ngươi phải học cách phản kháng.”

Yến Tứ ngẩng đầu, “Nó mà dám phản kháng, đám kia còn bắt nạt nó nhiều hơn.”

Bản Vương cũng chạnh lòng, nhìn Yến Cửu im lặng ngồi ăn, “Hôm nào ta vào cung xin Hoàng Thượng cho ngươi thường xuyên đến phủ ta, theo ta đọc sách viết chữ.”

Yến Cửu ngẩng mặt, đôi mắt sáng trong, “Liệu Phụ Hoàng có đồng ý không?”

“Có.” – Bản Vương mỉm cười, “Tiểu thúc ta văn võ song toàn, bao người trong Kinh muốn ta dạy mà ta còn chưa đáp ứng đâu. Ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn ta vào cung dạy dỗ các Hoàng tử đọc sách, nhưng ta không thích cung điện gò bó nên vẫn tìm cớ từ chối. Việc này chỉ cần ta chủ động nói, chắc hẳn Hoàng Thượng sẽ đồng ý.”

“Vậy tốt quá rồi.” – Yến Cửu cười híp tịt, nhe cả hàm răng trắng bóc bé con con.

Yến Cửu coi phủ ta trở thành nơi ở thứ hai từ đó, sáng theo ta đọc sách tập viết, muốn về cung thì về, không muốn thì ngủ lại Vương phủ.

Bản Vương sắp xếp một căn phòng riêng để nó ngủ lại mỗi đêm, nhưng lúc nào nó cũng lấy cớ sợ tối mà chui vào chăn ta, quấn quít lấy ta không rời.

Sau một hai lần, Bản Vương cũng lười ép nó ngủ riêng, cứ đến đêm là vén chăn lên gọi, “Muộn rồi, mau lên giường thôi.”

Nó cười toe toét bò lên giường, chui vào ổ chăn, ôm Bản Vương thỏ thẻ: “Hoàng Thúc à, người tốt nhất trần đời.”

“Ừ.” – Bản Vương ngáp dài, bâng quơ gật đầu.

“Chỉ có Hoàng Thúc là đối xử với ta tốt nhất thôi.” – xong nó cọ cọ vào cổ Bản Vương, “Ta biết người gọi ta đến đây học hành chỉ vì muốn bảo vệ ta thôi.”

Im lặng một lúc lâu, nó nói tiếp: “Bây giờ người bảo vệ ta, đến khi ta lớn, nhất định sẽ bảo vệ người.”

Bản Vương cười, vỗ vễ lưng nó, “Ừ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play