Nếu là trước kia, mỗi lần nằm trên Long sàng của Yến Cửu là kiểu gì Bản Vương cũng thấp thỏm âu lo.
Vậy mà nay lại thấy thoải mái chẳng khác gì giường sưởi nhà mình.
Một giấc bình an.
Hôm sau tỉnh dậy, cánh tay đã tê nhừ.
Nghiêng đầu sang thì thấy Yến Cửu cuộn tròn gối trên tay ta.
Má hồng hồng, môi hơi chu như muốn hôn, trông ngoan ngoãn dễ thương quá chừng.
May là Bản Vương không có cái thú hôn trộm, chỉ véo má nó gọi dậy, “Hoàng Thượng, dậy thôi.”
Nó mở mắt, mặt đầy ai oán kiểu như “Người ta đã mời gọi đến thế rồi còn hờ hững được thì rốt cuộc có phải đàn ông không đấy, hay là ngứa mắt người ta rồi.”.
Bản Vương lúng túng gọi, “Hoàng Thượng?”
“Hừ!” – nó ngoảnh mặt đi, làm thinh nhìn “trời”.
Nhóc con này. Bản Vương thầm than thở.
Ta đây vừa định ngồi dậy, nó đã đột ngột vươn tay quặc cổ Bản Vương, há mỏ nhào tới.
Vẫn y nguyên như lần say rượu trước ấy, vẫn là nụ hôn bất cần mà cắn xé rách môi Bản Vương. Nhưng lần này nó không dừng lại, mà xoay người đè lên Bản Vương, liếm vết máu trên môi ta, rồi lại hung hăng day cắn.
Nó hôn ngấu nghiến đến nỗi Bản Vương phải chợt đồ rằng, nếu không phải thái giám và cung nữ sắp đi vào thì liệu có phải nó định làm tới bến mà “thượng” Bản Vương luôn không.
Vị máu hòa lẫn với hương hoa nhài làm đầu óc Bản Vương mê man như say rượu, ngây dại không biết làm gì.
Mà cũng chẳng đợi Bản Vương kịp phản ứng, nó đã trở mình, nằm ngay về chỗ cũ.
Đúng là có gan thì được đà lấn tới, hôn nhanh mà chạy còn lẹ gấp mấy lần. Mới nãy còn oai phong đè ta ra hôn lấy hôn để, giờ thì tịt ngòi rồi, chôn rịt mặt vào lòng Bản Vương ứ có dám thò ra.
Màu hồng lựng trải dài từ tai đến cổ, khuếch tán lan ra toàn thân.
Nó co ro chẳng khác nào tôm con bị xào chín.
Rành rành là nó sàm sỡ Bản Vương, thế nào lại giống như Bản Vương cưỡng ép nó.
Rồi phải mất một lúc lâu nó mới dám ngẩng mặt lên, thấy Bản Vương bình thản như thường, ấy mới dám loạt xoạt chui ra khỏi ổ chăn, nhích tới nhích lui sang một xó.
Bản Vương thầm may thở dài, suýt thì tức nước vỡ bờ đấy.
Vừa định xuống giường rồi thì bỗng thấy nó chớp đôi mắt phượng xinh xẻo, như quyết tâm lắm mới ấp úng ỏn ẻn rằng: “Hoàng Thúc, ta thích người.”
Bản Vương giật mình, đáp lại, “Ta cũng thích ngươi.”
Nó hớn hở rồi thì uể oải ngay, lẩm nhẩm: “Thích của Hoàng Thúc không giống thích của ta.”
Bản Vương: …
Khác nhau chỗ nào chứ.
Đôi mắt nó hơi hoe hoe, cười đến gượng, “Lời Trẫm sắp nói đây vốn đã định chôn chặt trong lòng, cả đời này quyết chẳng thổ lộ cho ngươi. Nhưng hôm đó nhìn ngươi rơi xuống vực, sống chết chẳng hay, mới thấy thật hối hận sao không nói với ngươi rằng ta thương ngươi. Người sống ở đời, thế sự đổi thay, ta sợ sẽ lại bất lực nhìn ngươi rơi vào cảnh khốn cùng, nên dù có sợ ta cũng phải cho ngươi biết, rằng Hoàng Thúc à, ta thương ngươi, thương qua từng năm từng tháng, không lúc nào không hết thương ngươi…”
Cổ họng ta co thắt, chẳng thốt được gì ngoài lời gọi ngắc ngứ, “Hoàng Thượng —”
“Không sao,” – nó đáp, “Ta biết Hoàng Thúc luôn tỏ vẻ hoang đàng, trầm mê nam sắc, kỳ thật đều là giả thôi. Là Trẫm vô đạo, yêu thương chính Hoàng Thúc của mình, đều là Trẫm không tốt. Trẫm không cầu người đáp lại tình cảm của ta bởi điều đó là quá xa xỉ, chỉ hy vọng rằng, người cứ thầm cười nhạo ta, phỉ nhổ ta đi, nhưng mặt ngoài xin ngàn lần đừng lạnh nhạt.” – nó cứ nói, mặt dán vào lồng ngực ta, bả vai run lên se sẽ.
Bản Vương do dự, vòng tay ôm nó, vừa muốn nói gì, đám cung nữ đã nối nhau đi vào, vòng tay ta cũng buông lơi.
Yến Cửu cũng trút đi nét tủi thân và đắng chát, lấy tay giả bộ vò trán để gạt đi hạt nước dính trên khóe mi, nhoẻn cười nhìn về phía cung nữ, đôi mắt đã ôn hòa và gần gũi như ngày thường.
Có lẽ nó đã dùng chính dáng vẻ này để đánh lừa bao kẻ khác.
Như một vị tiểu Hoàng Đế, lúc nào cũng vui tươi, vô ưu vô lự.
Mặc quần áo, buộc tóc, đội miện, Yến Cửu trở lại, mỉm cười nhìn Bản Vương, “Những lời sáng nay Trẫm nói, nếu làm Hoàng Thúc khó xử, Hoàng Thúc cứ quên đi.”
Bản Vương sững người, tự lẩm bẩm, “Ta điếc thật nhưng có ngu đâu, có những điều ngươi không nói ra, ta cũng biết.”
Yến Cửu trợn mắt với ta, “Hoàng Thúc lẩm bẩm gì đấy?”
“Không có gì.” – nói rồi đuổi theo nó.
*
Giờ mới nhớ, tối qua Bản Vương bảo Diêu Thư Vân nhất định phải lên chầu sớm nay, nhưng sau đó trong cung hỗn loạn vì thích khách, bản thân ta cũng không ngủ trong phủ, sáng nay không sang đốc thúc được, chẳng biết Diêu Thư Vân có lại lười biếng chùm chăn ngủ không.
Nhưng bất ngờ là, Diêu Thư Vân đã xuất hiện trên Triều, dáng vẻ thì hiên ngang sáng láng.
Sau lưng hắn, một đám quan lại đang chỉ trỏ, móc máy, và rủa xả.
Thấy Bản Vương đi ra, Diêu Thư Vân hếch mày, gọi: “Chào Vương gia.”
“Chào buổi sáng.” – Bản Vương vỗ vai hắn.
Cung Thiếu Thanh đứng gần đó cũng sấn lại, ngạc nhiên reo lên: “Vương gia, mới một đêm không gặp mà hình như mặt ngài đỡ nhiều quá, không thấy vết sẹo đâu nữa rồi.”
Hắn kinh ngạc hô lên cũng đồng thời thu hút cả mớ đại thần ngó sang, đối tượng đàm tiếu được chuyển từ Diêu Thư Vân sang Bản Vương.
“Đúng rồi, lành ra phết ấy.” – Diêu Thư Vân cũng sờ mặt Bản Vương, “Vết thương không tởm tởm như mấy hôm trước, làn da cũng nhẵn nhụi hẳn rồi.”
Được quần chúng vây quanh, Bản Vương cũng thấy ngại lắm, sờ mũi bảo: “Đã làm mọi người phải lo, tuy mặt Bản Vương đã đỡ nhiều, nhưng muốn lấy lại vẻ đẹp giai tuấn tú, quân tử như ngọc vốn có kia vẫn cần mấy hôm nữa.”
Mọi người: …
Diêu Thư Vân: “Xía —”
Cung Thiếu Thanh: “Trông kiểu nào Vương gia cũng anh tuấn bất phàm, mày kiếm mắt ưng như thường.”
Bản Vương vỗ vai hắn, tâm trạng rất ư là khoái chí.
Bảo sao Hoàng Đế đời nào cũng phải sủng hạnh một vài gã nịnh thần. Lời ngon ngọt lúc nào cũng thật mát tai.
Bản Vương tỉnh bơ bắn cục gỉ mũi, sau đó đứng vào vị trí chót đầu của hàng ngũ, đồng thanh cùng đám đại thần: “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” – mọi người đứng cả lên, đồng thời cũng rục rịch muốn lên tấu.
Mí mắt Bản Vương nháy lấy nháy để, cảm giác việc này chắc chắn có liên can đến Thư Vân.
Yến Cửu cũng biết tỏng đám đại thần mong mỏi lắm mới được ngày Diêu Thư Vân lên chầu, kiểu gì cũng không bỏ qua, thế nên ra chiều mệt mỏi, bóp trán bảo: “Các ái khanh, chắc ai cũng biết đêm qua Trẫm bị ám sát, đến giờ tay hãy còn đau, thế nên có muốn tấu thì chọn việc khẩn cấp, Trẫm muốn hạ Triều sớm nghỉ ngơi.”
Bản Vương không biết nó đau tay thì đi bóp trán làm gì, nhưng hiển nhiên đám cáo già kia không quan tâm điều đó, chỉ đồng loạt quỳ xuống gào to: “Ngự thể của Hoàng Thượng quan trọng hơn, chúng thần chỉ có một việc muốn tấu.”
Bản Vương ngoái lại nhìn chúng, trộm lau mồ hôi hột. Được lắm, cả đám đồng thanh, tiến độ thống nhất, xem ra luyện tập với nhau hết cả rồi, quả này quyết đuổi cùng giết tận cho xem.
Lại nghía sang phía Thư Vân, chỉ thấy hắn cười khẽ, nháy một ánh mắt ‘yên tâm đi’ với Bản Vương.
“Muôn tâu Thánh Thượng,” – Hộ bộ Thượng thư thích nhất trò đầu têu đứng lên báo cáo: “Là việc cả nhà Triệu tướng quân bị một vị đại thần mưu hại tịch biên thảm sát, đến nay vẫn chưa có lời đáp công bằng cho muôn dân. Chúng thần nghĩ, việc này cần phải được kết thúc.”
“Đúng vậy thưa Hoàng Thượng.” – đến lượt Lưu thái phó bước ra, “Đương sự gây ra vụ án oan uổng mạng mấy trăm người phải đứng ra chịu trách nhiệm.”
“Thần cũng cho là vậy.” – Dương đại học sĩ cũng có mặt, “Triệu tướng quân trung quân vì nước, nhiều thế hệ là rường cột nước nhà, ai ngờ lại bị kẻ gian hãm hại đến nông nỗi này. Việc này, nếu Hoàng Thường không trừng trị Diêu Thượng thư, e khó bề an ủi vong linh người đã khuất, bình yên lòng muôn dân.”
…
Sau đó, mỗi người góp một tiếng, đều muốn Yến Cửu phải trị tội Thư Vân.
Yến Cửu càng lúc càng cau mày, hỏi: “Vậy theo ý chư vị ái khanh, Trẫm nên trị tội hắn thế nào?”
Cả đám Triều thần đồng thanh: “Theo luật lệ Yến Quốc, hãm hại trung lương, giết người vô tội, chém đầu!”
Yến Cửu nheo mắt, “Các ái khanh cũng biết, kẻ vu oan cho một nhà Triệu tướng quân thực sự là tên điêu dân giả mạo Tương Vương!”
“Nhưng muôn tâu Hoàng Thượng,” – Triệu Thừa tướng nói: “Thân là Hình bộ Thượng thư, nhưng Diêu Thư Vân nghe tin Triệu tướng quân có ý đồ mưu phản lại không điều tra rõ ngọn nguồn đã cùng tên Vương gia giả mạo kia gán tội loạn thần tặc tử cho Triệu tướng quân, chẳng lẽ đó không phải tội liên đới hay sao! Mà dù có đổ hết trách nhiệm lên gã điêu dân kia, thì đây cũng là do Hình bộ Thượng tư thất trách mà thành, vẫn phải chịu trách nhiệm, nên chúng thần cho rằng, không xử tử Diêu Thư Vân là không đủ dẹp yên sự phẫn nộ trong dân chúng.”
Gã cứ liến thoắng kể lể, Diêu Thư Vân cứ lẳng lặng nghe, không một lời biện giải. Như hình phạt đó đều là những thứ đáng lý mà hắn phải chịu.
Hắn còn mỉm cười, cười đến sảng khoái.
Như đã thấu sinh tử, nguyện lấy mạng đền mạng.
Mà Yến Cửu dù có muốn tìm cho Diêu Thư Vân một đường thoát, thì dưới bằng ấy miệng lưỡi, nó cũng không thể lấy công vì tư mà rối loạn kỉ cương.
Thấy Yến Cửu khẽ nhắm mắt như chuẩn bị lên tiếng định đoạt, Bản Vương tranh trước quỳ xuống, “Hoàng Thượng, việc này cũng có trách nhiệm của vi thần. Nếu không phải do vi thần sơ suất để tên điêu dân kia thế thân cũng sẽ không có vụ án oan này. Nếu Hoàng Thượng muốn xử tử Diêu Thư Vân, vậy xin xử tử cả vi thần.”
Bản Vương rất rõ, việc ta đang làm, chẳng khác nào đẩy Yến Cửu vào ngõ cụt.
Mà sở dĩ ta không sợ ép buộc nó, cũng chỉ vì ỷ nó thích ta.
Dù ta biết, hành vi này đê tiện biết nhường nào.
Nhưng ta cũng chỉ đành xin lỗi Yến Cửu, bởi hiện tại ta cũng hết cách rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT