Tuy dung nhan đã bị hủy, nhưng lệnh bài vẫn nắm trong tay, rảo bước thẳng đến Ngự thư phòng không gì trở ngại.

Lúc đó, Yến Cửu đang nằm bò ra bàn, bút lông rơi vãi trên sàn không thèm nhặt, tóc dính mực đen chả buồn lau.

Cả người xác xơ và suy sụp, đâu còn dáng vẻ Quân Vương ngày nào, mà giống như một tú tài thi rớt không vực dậy nổi.

Bản Vương từ tốn bước vào, nhặt từng chiếc bút vương vãi, treo lên giá bút, lại rút chiếc khăn mặt lau mái tóc ẩm ướt cho nó.

Nó ngồi bật dậy, chưa kịp nhìn đã mắng mỏ, “Tiểu Đặng Tử, ngươi thích chết hả, Trẫm đã bảo ngươi biến đi mà, sao ngươi còn ở —” – lời chưa dứt đã đột nhiên nghẹn lại, kinh ngạc nhìn Bản Vương.

Đôi mắt cũng thấp thoáng sương mờ.

Bản Vương mỉm cười, vén hàng tóc mái lòa xòa trước mặt nó, hỏi: “Quấy rầy ngươi không?”

Mặt nó đỏ hoe, “Hoàng Thúc.”

Bản Vương vươn tay, ôm ghì nó vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt lưng nó, thủ thỉ: “Ta đã về đây.”

Bờ vai gầy gò khẽ run run, lại bị vòng tay Bản Vương siết chặt.

Lớp y phục mỏng manh không ngăn cản được hơi ấm cơ thể đôi bên, làm nội tâm Bản Vương khoan khoái phần nào.

Trước kia, Bản Vương cũng từng ôm nó như thế.

Đó là khi nó còn rất bé, rúc vào lòng ta, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi mách rằng, “Tiểu thúc ơi, tứ ca và lục ca lại bắt nạt ta.”

Bản Vương khi đó, không tiện nhúng tay vào chuyện giữa các Hoàng tử, chỉ có thể ôm nó, mềm giọng an ủi.

Lúc ấy, Bản Vương không có xúc giác, ôm nó vào lòng mà chẳng thể cảm nhận được sức nặng nào, nhưng nay, khi kéo nó vào lòng mới thấy nặng trĩu tình cảm.

Dù phần tình cảm này không phải tình yêu.

Lại nặng hơn tình phụ tử, hơn cả thân nhân, hơn tất cả.

Như nơi có nó, là có mối vướng lòng, có gia đình.

Nó nắm chặt ống tay áo Bản Vương, thỏ thẻ: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Rồi lại chôn mặt vào lòng Bản Vương.

Tuy không thể nghe thấy tiếng khóc đầy kìm nén của nó, lại cảm thấy rõ rệt ngực mình nóng lên vì ẩm ướt.

“Chỉ một lần thôi,” – Bản Vương cất lời hứa hẹn, “Đời này sẽ không để ngươi phải lo lắng cho ta thêm nữa.”

Nó ngửa khuôn mặt ướt nhòe, nghẹn ngào đồng ý, “Hứa đó.”

*

Khi ấy, bóng đêm đã lắng sâu, trăng đã treo giữa trời, Bản Vương không lay ý được Yến Cửu, đành ngủ lại trong cung.

Tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ quần áo thơm tho, lên giường. Chỉ thấy Yến Cửu đỏ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt sứt sẹo của Bản Vương, im lặng thật lâu mới hỏi: “Hoàng Thúc, mấy ngày qua rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì, ai làm khuôn mặt ngươi ra nông nỗi này?”

Bản Vương do dự, tuy Sở Quốc còn nợ mối thù giết tướng quân Yến Quốc ta, nhưng trước giờ đôi bên vẫn hòa bình, Bản Vương cũng không muốn dậy cơn can qua, chỉ lắc đầu, “Bị mấy tên côn đồ ám toán, không sao, chữa được mà.”

Nó buồn rầu mím môi, “Chữa thế nào được?”

Bản Vương vò mái đầu rối tung của nó, hỏi: “Trước khi bị ngã xuống vực ta có để hành lý trong lều, ngươi có thu dọn giúp ta không?”

“Có.” – nó vội vàng nhảy xuống giường, người quấn chiếc áo tơ tằm, chân đi đất, lục lọi một lúc thì lôi ra một bó gồm một bình rượu hoa đào, hai hộp bánh đào tô, một chiếc bút lông sói, một nghiên mực và một lọ thuốc trị thương.

Hộp bánh để lâu đã hỏng, Bản Vương sai nô tài cầm vứt đi, sau đó lấy lọ thuốc trị thương ra.

Thuốc này là Lăng Quang để lại cho ta, còn dặn có tác dụng lành sẹo rất tốt.

Thuốc như đã được chuẩn bị sẵn, điều đó khiến Bản Vương chợt đồ rằng, liệu có phải Lăng Quang đã biết trước Bản Vương sẽ gặp chuyện nên mới chuẩn bị riêng cho ta hay không.

Nếu đây là một kiếp nạn mà ta phải gánh chịu, hắn lại giúp ta tránh thoát, chẳng biết có chọc giận Ngọc Đế không nữa.

“Ai…” – Bản Vương thở dài, đưa lọ sứ cho Yến Cửu, “Phiền Hoàng Thượng bôi cho vi thần.”

“Ưm.” – Yến Cửu lò dò bò qua, nằm úp lên ngực Bản Vương, đầu ngón tay lấy thuốc, nhẹ nhàng bôi lên mặt Bản Vương, “Hiệu nghiệm thật chứ?”

“Thật.” – Bản Vương nằm thẳng đuỗn, nhắm mặt lại.

Nếu cảnh tượng này mà bị đám cựu thần nhìn thấy, không biết sẽ gặp phải cơn phong ba nào.

Chẳng qua phong ba lớn mấy thì cũng không ngoài một câu: “Đêm qua, Tương Vương lại ép bức Hoàng Thượng phải mây mưa với hắn rồi.”

Mấy ngày trời bôn ba vất vả, Bản Vương vốn đã mệt rã rời, giờ nằm trên đệm êm, cơn buồn ngủ rủ nhau lũ lượt kéo đến.

Trong cơn mơ màng, Bản Vương đang lim dim sắp ngủ, lại chợt nhận ra có hai cánh môi mềm khẽ chạm lên trán, rồi thật cẩn thận đi xuống mũi, sang hai má, và cuối cùng dừng ở môi.

Rõ ràng dung mạo ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, mặt mũi nửa người nửa ma, thế mà nó cũng hôn được, thì quả thật không biết nó lấy đâu ra lắm cam đảm thế.

Bản Vương đã cứng người, không biết nên phản ứng thế nào.

Vậy là tiếp tục giả chết.

Dù sao chuyện Bản Vương khôi phục xúc giác cũng chỉ có ta tự biết thôi.

Vốn đã quyết tâm thế, nhưng tinh thần dù cứng như thép, nhưng cơ thể lại chào thua trước nụ hôn gợi tình cùng với những cái vuốt ve dịu dàng mà Yến Cửu dành cho ta, Bản Vương cảm thấy dưới thân mình có phản ứng rồi, rõ ràng luôn.

Vào hạ, quấn áo mỏng tanh, dục vọng giương cờ thì khó mà che dấu.

Bản Vương hơi xấu hổ, vội vàng trở mình, đan chéo chân che bộ phận đang ngẩng đầu đòi dậy.

Cơ thể này giờ chẳng khác nào thiếu niên mười ba, mười bốn ngây ngô trong sáng, lần đầu nếm thử hương vị tình dục, một cái trêu chọc nhỏ bé cũng gây ra phản ứng rất lớn.

Cảm giác này thật là…

*

Đến khi tỉnh dậy, dưới thân Bản Vương vẫn thẳng tắp.

Cảm giác căng trướng sáng sớm thật là gay go, gay go hết sức.

Bởi tướng ngủ của Yến Cửu chẳng đẹp đẽ gì, chăn đã bị nó cuốn hết, thế nên đũng quần bắc thành lều của Bản Vương cũng bị lộ cho bàn dân nô tài xem.

Vừa mở mắt, Bản Vương đã thấy đám cung nữ đứng bên giường, mặt đỏ thôi rồi, muốn gọi Bản Vương và Yến Cửu dậy thay quần áo, mà vì xấu hổ với trạng thái của Bản Vương mà chẳng biết cất lời thế nào.

Đúng là tướng thế nào dẫn quân thế nấy, như gã Sở Hoằng mặt dày kia, cung nữ trong cung hắn có thấy xấu hổ gì đâu. Còn Yến Cửu e thẹn nội liễm, cung nữ bên người cũng e ấp ngượng ngùng.

Ngồi dậy, Bản Vương lấy quần áo cung nữ đã chuẩn bị sẵn mặc vào, tiện tay buộc tóc.

Sau đó mới quay ra đánh thức Yến Cửu, “Sắp muộn rồi, Hoàng Thượng, dậy lên Triều.”

Yến Cửu trở mình, lộ ra chiếc bụng trắng mũm mĩm, ngái ngủ hỏi: “Giờ nào rồi?”

Bản Vương nhìn chiếc đồng hồ nước trên bàn, bấm tay tính toán, “Giờ Dần sáu khắc rồi.”

Nó ngồi bật dậy, nhảy tót xuống giường, giương tay chờ cung nữ thay đồ cho nó.

Bản Vương buồn cười, đưa tay cởi áo ngủ cho nó, cầm áo lót mặc vào, thắt gọn tà áo, rồi đến lớp áo trong vàng óng, cuối cùng là lớp Hoàng bào thêu Chân long.

Xong xuôi, trông nó mới khoan thai quý phái, tao nhã vô ngần.

Yến Cửu đánh một cái ngáp, nhìn mặt Bản Vương thì bỗng “A” lên, “Hình như mặt Hoàng thúc đỡ đi nhiều thật đó.”

“Vậy à.” – Bản Vương cười, “Chắc bôi hai ba lần nữa là khỏi hẳn đấy.”

“May quá.” – nó rạng rỡ cười, cầm cốc trà súc miệng rồi gọi ta: “Hoàng thúc, đi thôi.”

Bản Vương dừng lại, “Có cần vi thần đi lòng vòng một chút không, đi theo Hoàng Thượng vào Triều chỉ sợ bị người ta thấy ta từ trong tẩm cung Hoàng Thượng đi ra thì —”

“Ôi kệ chúng.” – Yến Cửu đáp, “Chúng thấy thì sao, nói được gì, Trẫm muốn giữ ngươi qua đêm ở đây thì chúng làm gì được.”

A, điểm này thì giống Sở Hoằng y đúc.

Bản Vương đáp “Rõ.” rồi cùng nó lên Triều.

Mà rõ ràng là chuyện Bản Vương chung giường với Yến Cửu không làm đám cựu thần sửng sốt bằng việc Bản Vương không chết trở về.

Khi trông thấy mặt mũi Bản Vương, mỗi kẻ một cảm xúc. Một nửa thì thấy cuộc đời u ám vì đại gian tặc như ta còn sống nhăn răng, một nửa thì hớn hở ra mặt vì bản mặt đẹp giai ngời ngời của Bản Vương đã bị hủy hoại, sau này cóc có ‘mê hoặc’ được Hoàng Thượng, chiếm cả tiền đình hậu đình được nữa. (Ghi chú: Tiền đình: Trên triều, hậu đình: cúc xinh =))

Bản Vương cùng vì lo lắng sau này chúng sẽ phải thất vọng, thế là vô cùng “tốt tính” thông báo rằng: “Ta có một lọ thuốc thần, có thể lành sẹo xóa thâm, chỉ dùng một lần là đỡ, mấy ngày là khỏi.”

Chúng đại thần: …

Bản Vương nhìn thoáng qua hàng ngũ, quả nhiên Diêu Thư Vân không tới.

Nghe nói là cáo ốm ở nhà, lâu nay không lên Triều.

Bản Vương lắc đầu, đứng vào vị trí đầu hàng, nghe đám đại thần báo cáo việc to việc nhỏ, đề xuất mấy ý kiến, sau cùng là theo mọi người xuất cung.

Ngoài cửa cung, Bạch Sam, Bạch Hoa và tám gã nâng kiệu đã chầu chực sẵn.

Sau lần tai ương ngoài ý muốn vừa qua, rốt cuộc hai tên ảnh vệ vô công rỗi nghề cũng biết lo lắng cho tính mạng của Bản Vương rồi.

Vừa vén rèm chuẩn bị lên kiệu, lại thấy gã Hộ bộ Lang trung mới chuyển đến Kinh thành ngăn ta lại, vẻ mặt kích động, râu ria phấp phới, “Nghe đại danh Vương gia đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, hạ quan vô cùng mừng rỡ.”

Bản Vương nhíu mày. Gã này tên là Cung Thiếu Thanh, ta đã nghe loáng thoáng. Nguyên là một kẻ dùng tiền mua một chức quan quèn địa phương, sau đó ỷ tài sản tổ tiên để lại mà đút lót, nịnh bợ khắp nơi, cứ thể một đường thăng tiến, trở thành đại quan tứ phẩm ở tuổi sáu mươi.

Hiện nay, đại thần trong Triều kết bè đảng cô lập Bản Vương, chỉ đứng gần thôi cũng sợ dơ danh tiếng. Gã Cung Thiếu Thanh này mới đến, còn chưa thấu triệt tình hình Triều đình, thế nên mới vội vã đi nịnh bợ Bản Vương.

Hắn đã có lòng, Bản Vương cũng có dạ, xòe quạt bảo: “Cung đại nhân, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Nhưng sáng nay Bản Vương chưa ăn sáng, giờ có hơi đói.”

Tức thì hắn khúm núm mời ngay, “Nếu Vương gia không chê, mời ngài đến tệ phủ của hạ quan, hạ quan lập tức sai người đi chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi ngài.”

“Cũng được đấy.” – Bản Vương ngồi lên kiệu, chuyển hướng đến phủ quý nhà hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play