[Kịch trường] Sói và dê con
Sau khi nhìn thấy người bên ngoài, Tà thiếu rầm một tiếng, đóng cửa lại. Mạc Lăng đập cửa thùm thùm hét lớn: Mở cửa! Mở cửa!
Tà thiếu (tiểu dê): Mật khẩu?!
Mạc Lăng (sói ca): A…! Dê con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, cho dê con bú!
Tà thiếu đỡ trán: “Ngươi nghĩ ta ngu à? Mẹ ta rõ ràng là nữ.”
Mạc Lăng nhíu mày: “Thật vậy sao? Vậy ta sẽ đi uống mật cho ngọt giọng.”
Tà thiếu chống đỡ không nổi, đen mặt quay sang hỏi Dao Dao.
“Ngươi tin hắn không cố tình? Ngươi thực sự thích tên ấu trĩ như vậy?”
Dao Dao hai mắt tỏa sáng: “Lăng Nhi hảo manh!”
===========================
Na Dương định thần lại, điều chỉnh hô hấp, cũng xử lý qua vết thương trên bả vai. Sắc mặt nàng tái xanh lại, rất khó coi.
Lúc trước, vốn định để cho Mạc Lăng chạy trước, chính mình ở lại đối phó với Tịnh Yên, nhưng xem chừng chỉ chờ có thế, cô ta liền êm ả chuồn mất. Cô ta vốn không định giết chóc hay tranh đấu gì cả, mục tiêu của cô ta cũng không phải là nàng.
Cô ta hẳn là bám theo Mạc Lăng để tìm Dao Dao rồi.
Na Dương âm thầm chửi thề trong lòng, đã quá chủ quan, để bị người tính kế. Thế nhưng nàng vẫn có một chút vui mừng, nếu lời của Tịnh Yên nói ra chỉ để khích bác thì có khả năng hai người Bạch Cẩm Y và tiểu vương gia kia hẳn là không có việc gì. Thế nhưng bây giờ cũng không có căn cứ gì để tìm hai người đó. Na Dương vẫn có một chút lo lắng liền không đuổi theo Tịnh Yên nữa, vội vàng đi tìm người.
May mắn cho Na Dương, một mỹ nhân mặc đồ trắng dẫn theo một đứa nhỏ rất đỗi nổi bật. Nàng hỏi một vài trấn xung quanh, vất vả qua gần một ngày rốt cuộc tìm thấy manh mối. Hai người họ đã thuê phòng trọ tại một tiểu trấn nhỏ.
Qua một thời gian dài di chuyển, đánh nhau rồi tìm kiếm mệt mỏi, Na Dương cũng chẳng giữ được phong độ, y phục luộm thuộm, tóc tai tùy tiện, mắt đỏ ngầu. Lúc xông vào khách điếm tìm người, chủ quán còn tưởng nàng là đạo tặc, thiếu chút nữa thét chói tai. Nàng cũng chẳng để ý, không nói gì nhiều, chỉ hỏi han tình hình một chút, đặt lên quầy một đĩnh bạc rồi xông lên lầu tìm người.
Lúc tìm thấy Bạch Cẩm Y ở gian phòng thứ hai bên trái, thấy hai người đang ghé vào bàn ngủ li bì, nàng mới âm thầm thở ra một hơi. Lại có chút bực mình, Na Dương hung hăng đá cho Cẩm Y tỉnh, tiện chân đá thêm một cước vào mông tiểu tử kia.
Hai người dần dần chuyển tỉnh, dụi dụi mắt mơ màng.
“A, tỷ tỷ xinh đẹp đã trở lại.”
Tiểu vương gia ngáp một cái thật lớn còn đang không hiểu chuyện gì, mở to mắt, trong veo nhìn nàng, giả bộ đáng yêu kêu lên.
Na Dương lại không thèm để ý tiểu tử, trực tiếp chất vấn Bạch Cẩm Y.
“Tại sao lại bất cẩn vậy, để cô ta ra tay! Uổng cho cô là thiên hạ đệ nhất độc sư.”
Bạch Cẩm Y mê man quá lâu, có chút mệt mỏi, liền lấy tay xoa xoa thái dương. Thái độ cũng không được tốt lắm.
“Đừng có gây sự! Ai mà ngờ được cô ta hạ độc, hơn nữa lại là Mị hạt hương, thứ này chỉ gây buồn ngủ, ta phòng cũng phòng không được!”
Loại dược này là do nàng chế, rất khó nhận biết. Đặc biệt ở chỗ khi trúng độc, trừ khi có người đánh thức, bằng không sẽ ngủ mê mệt qua bao nhiêu lâu cũng vậy. Còn có thể ngủ đến chết. Thế nên nhìn qua loại độc này không quá nguy hiểm cũng không có ác ý, nhưng quả thật nếu Na Dương không đến kịp, bọn họ sẽ ngủ cho đến chết. Bạch Cẩm Y nghĩ mà rùng mình.
“Ta ngủ bao lâu rồi!”
“Không rõ!”
Tiểu vương gia nhàm chán ở một bên nghe hai nàng đối đáp, cái hiểu, cái không, cuối không nhịn được đành cắt ngang.
“Để lúc khác nói tiếp được không, đệ đói!”
Na Dương gọi đồ ăn cho hai người, còn cẩn thận gọi cháo loãng và đồ ăn dễ tiêu, sợ hai người ngủ đã lâu, bụng dạ sẽ không chịu được, cuối cùng lại không ăn, ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn, câu được câu không kể lại tình hình của Dao Dao và Mạc Lăng. Kì thực nàng cũng không biết nhiều, hai người họ ở đâu, đang như thế nào, làm cách nào để liên lạc, nàng cũng không rõ. Bạch Cẩm Y ngồi đối diện, luống cuống.
“Chúng ta cần phải đi giúp Mạc Lăng, huynh ấy đang nguy hiểm quá!”
Na Dương cười khảy.
“Cô biết cách tìm được họ sao?”
“Ta … Nhưng cô chắc chắn biết, cô biết mọi chuyện trong thiên hạ mà!”
“Lừa người mà cô cũng tin.”
Na Dương tiểu thư Hoa Nhược Song ngửa mặt, cười nhẹ, thoáng buồn khổ.
“Ta từng lừa rất nhiều người, lừa Dao Dao, lừa Hoàng Phủ, lừa Mạc Lăng, còn lừa cả cô nữa, kì thực chưa lúc nào ta muốn giúp cô cứu Mạc Lăng cả.”
Bạch Cẩm Y sững sờ, không biết phải nói gì. Na Dương lại thấy biểu cảm này thật là dễ thương.
“Thôi bỏ đi, họ khắc có phúc phận của họ, cô theo ta trở về kinh thành, cũng đem tên tiểu qủy này nhét về phủ vương gia…”
Hách Mi vụng trộm le lưỡi, lúc này đã ăn đến cái bánh bao thứ sáu rồi. Bạch Cẩm Y trừng nó, theo thói quen cốc lên đầu nó một cái. Đột nhiên nghe một tiếng động đánh rầm.
Na Dương ngất xỉu, ngã gục xuống bàn.
Mấy ngày hôm nay, mỏi mệt quá nhiều, lại không thể nghỉ ngơi, nàng đã không chịu nổi.
*
Tà thiếu gia nhíu mày, có người tới tận cửa tìm người, mà trong khách điếm còn có mấy vị không thể ra gặp người được.
Còn có, người này cũng không phải tầm thường.
Hắn đứng chắn trước cửa, hoàn toàn không có ý định để người vào.
“Khách điếm đã hết phòng rồi, đi chỗ khác đi!”
“Ta đến để tìm Đỗ D… Dao.”
*
Một năm sau …
Khi đó Mộ Nhược Ngôn và Hoàng Phủ Ám Minh đang đi du ngoạn khắp giang hồ thì nhận được thiệp mời, trên có chữ Hỉ đỏ chói, mà tên người ghi trên thiệp không phải ai khác chính là Dao Dao và Mạc Lăng.
Mộ Nhược Ngôn cười khẽ.
“Tại sao họ lại dám mời huynh nhỉ? Không sợ huynh phá đám cưới…”
Hoàng Phủ vẫn trầm tư, không thèm đáp y. Ngược lại, y vẫn vui vẻ lắm, nói không ngừng.
“Bọn họ cuối cùng cũng cưới nhau, hồi trước thấy họ tình nùng ý mật, buồn nôn như thế, nghĩ sẽ phải cưới luôn chứ …”
Hoàng Phủ vẫn không nói gì, tầm mắt theo khuôn miệng người kia há ra khép lại liên tục. Đột nhiên, Mộ Nhược Ngôn kéo tay áo hắn, hỏi.
“Vậy cuối cùng huynh có muốn đi không?”
“Phải đi chứ, đi phá đám cưới!”
Hoàng Phủ Ám Minh bật cười, vấn đề là tiểu tử kia hai mắt tỏa sáng, nhìn kiểu gì cũng là muốn đi chết đi được. Mà hắn thì lúc nào cũng có thể dung túng cho y.
Cho dù trí nhớ có vài điểm không quá rõ ràng cũng chẳng sao, có tiểu tử này ở bên cạnh là được…
Mộ Nhược Ngôn vẫn cười, vui vẻ sắp đồ đi ăn đám cưới.
Hai người khác cũng nhận được thiếp mời. Lúc đó, Bạch Cẩm Y đang ngồi xổm, chế thuốc ở góc phòng thì một con chim ưng to chỉ nhỉnh hơn con gà lao thẳng vào cửa sổ.
Na Dương nằm trên giường, giọng khó ở.
“Đổi con khác đi, không thì ngày nào ta cũng phải thay cửa sổ, mệt lắm!”
“Cô đừng có khó tính như vậy, Tiểu Bạch còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ đỡ hơn…”
Nàng vừa nói vừa gỡ thư trên chân của Tiểu Bạch. Mà Na Dương thì bĩu môi, khó tính cái gì. Ai trong giang hồ cũng biết trong Na Dương quán có một vị Na Dương tiểu thư biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, là nơi thế ngoại đào viên, thanh tịnh, lãnh diễm. Riết cô ta biến đây thành nơi đun thuốc, khói bay mù mịt, cùng với trẻ con và chim chóc lông rụng lả tả.
“Cứ tưởng Na Dương tỷ tỷ lãnh diễm và cao quý lắm!”
Tiểu đệ Hách Mi ngồi một bên ăn kẹo mật nói, mật rớt đầy ra bàn và ra sàn. Na Dương nổi giận.
“Ta vốn dĩ cũng là như thế…”
“Aahhh! Sư huynh ta sắp kết hôn này.”
“Cưới ai? Mạc Lăng và Dao Dao…”
Na Dương trưng ra vẻ mặt như kiểu đang hỏi bọn họ vẫn chưa chia tay hả. Bạch Cẩm Y chẳng để ý đến nàng đang tíu tít thảo luận với tiểu vương gia về việc đi ăn đám cưới.
“Vương gia, cho ta mượn viên dạ minh châu to như trứng ngỗng của đệ đi, ta muốn tặng quà cưới!”
“Ừ được, đệ cho tỷ luôn!”
Con người, quả nhiên có những sinh vật vô cùng đơn giản. Na Dương khẽ hừ. Bạch Cẩm Y, đá đá nàng, dò hỏi.
“Cô định tặng cho bọn họ cái gì?”
“Không đi! Ta sẽ không đi…”
“Đi đi! Cô thân với Dao Dao lắm cơ mà, tại sao lại không đi? Chẳng lẽ là vì cô thích…?”
Na Dương nhướng mày chờ Bạch Cẩm Y nói nốt.
“Cô thích Mạc Lăng sư huynh à?”
Đương nhiên không! Na Dương cũng lười phản bác, nằm ườn ra giường. Mạc Lăng ư? Người này nàng chẳng có ấn tượng gì cả, nhưng lễ kết hôn của nàng ấy thì nhất định phải đi. Xem ra nàng ấy đã thực sự được sống như một nữ tử bình thường rồi…
Chúc mừng nàng, Dao Dao!
Na Dương nằm dài trên giường, mắt hơi khép hờ, liếc nhìn theo người nọ đang sắc thuốc. Ta, có lẽ không cần phải áy náy với nàng nữa, có lẽ, ta cũng có thể có hạnh phúc của mình chăng.
Những chuỗi ngày bình thường, cứ thế mà tiếp diễn…
Nhược Hy ở trên núi Không Động cũng nhận được thiệp mời. Một năm trước nàng đã mang theo Thanh Sương kiếm trở về, chỉ là không hiểu tại sao ca ca lại không chịu theo nàng về nữa. Từ đó, nàng chẳng có tin tức nào về ca ca cũng như người gọi là “cha nuôi” kia cả.
Ở trên núi cũng thật chán a!
Vậy là ‘cha nuôi’ cùng tên Mạc Lăng đáng ghét kia sắp kết hôn rồi, nàng rầu rĩ mất mấy ngày.
Các sư huynh, sư thúc, sư bá nhìn thấy nàng ủ dột không chịu ăn cơm, đều hỏi.
“Tiểu Nhược Hy sao vậy? Cơm nấu không ngon sao?”
“Tiểu Nhược Hy bị ốm ư?”
“Tiểu Nhược Hy đến đánh với huynh vài quyền cho tiêu cơm nào!”
Đại sư phụ ôm tiểu Bạch Tuyết cười đến rung cả chòm râu bạc.
“Nhược Hy ở trên núi mãi cũng chán, hay là xuống núi chơi vài ngày.”
“Đa tạ sư phụ!”
Nhược Hy chỉ nghe thấy thế liền lập tức rạng rỡ, phi thân lao xuống núi, sư phụ gọi với theo.
“Nếu có gặp Nhược Ngôn thì nhớ nhắn nó làm gì cũng phải chừng mực, điều độ nhé!”
Lời này nói ra không có ý tứ gì khác, nhưng tại nơi phương xa, Mộ thiếu hiệp vẫn không nhịn được, hắt xì một tiếng…
Mà Ám Minh,
Một năm này tổ chức Ám Minh đã đổi chủ không ít, nghe nói tân chủ nhân là một tiểu nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, ngoan tuyệt, tàn ác. Dù sao giang hồ cũng nhiều chuyện bát quái, cũng chả ai biết mặt mũi nàng ta như thế nào, tin được hay không lại là chuyện khác.
Tịnh Yên dựa người vào cửa sổ, nhớ lại, năm trước mình quả thật có bám theo Mạc Lăng. Chỉ là, hắn đang chạy trốn bỗng dừng lại, không hề động, âm trầm nói.
“Nếu cô còn bám theo ta, cả đời ta cũng sẽ không gặp người kia đâu…”
“Chi bằng…!”
“Cô cũng không biết Hắc Dạ Thiên Sát là ai đúng không, vậy ta chính là Hắc Dạ Thiên Sát. Đến, đánh đi, nếu giết được ta là cô hoàn thành nhiệm vụ rồi…”
Tịnh Yên không động, cũng không lên tiếng. Tất cả những sát thủ cử đi giết Hắc Dạ đều đã chết cả rồi, chỉ còn mình nàng, nếu nàng chết thì họ sẽ cử một tốp sát thủ mới. Tốp sát thủ này sẽ lại bám theo Mạc Lăng cho đến khi giết được người kia. Nàng cũng không sợ chết, thế nhưng nàng đột nhiên hiểu tại sao người kia dù bằng giá bào cũng phải rời bỏ Ám Nguyệt, giết người hóa ra cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì. Chỉ có rời đi mới có thể tìm thấy những thứ khác đáng để trân trọng.
Sẽ có ai nguyện ý gánh vác vì mình như Mạc Lăng kia không?
Tịnh Yên thở dài, trong bóng tối biến mất, không xuất hiện lại nữa.
Mà Mạc Lăng đi lang thang vài ngày, xác định kĩ càng không ai bám theo mình rồi lúc đó mới đi tìm Dao Dao theo mẩu giấy mà nàng để lại…
Sau đó, Tịnh Yên giết một người bất kì, cắt đầu rồi mang về Ám Nguyệt bảo rằng đó là Hắc Dạ. Trò hoán hình đổi cốt này sớm muộn cũng bị phát hiện. Nhưng sau đó Ám Nguyệt xảy ra chuyện, tranh dành đổ máu, sau đó nữa thì thật loạn. Không ai để ý đến cái đầu mà lúc trước nàng mang về có thật là của Hắc Dạ không. Vì vậy trên giang hồ, Hắc Dạ Thiên Sát đã chết. Cuối cùng cũng an ổn được một chút.
Nàng xoa xoa mi tâm, nhìn tấm thiệp đỏ chói mắt trên bàn, không ngờ rằng bọn họ còn có gan mời sát thủ đi dự đám cưới.
Có lẽ, đi uống rượu mừng cho bọn họ cũng không tệ.
Mà người cuối cùng nhận được thiệp mời, chính là Tà thiếu gia. Hắn hắc tuyến đầy mặt nhìn khách điếm của mình đỏ rực rỡ, cùng đôi nam nữ tình nùng mật ý trước mặt, giận dữ.
“Các người đã định cưới ở chỗ ta rồi thì còn gửi thiệp mời làm cái gì?!”
[Chính văn hoàn]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT