Hôm nay là sinh nhật Anh Mẫn, Anh Mẫn sinh nhật vui vẻ nhé…
Tôi ôm hũ tro cốt của em, ngồi trong công viên quen thuộc, mấy tháng nay cũng chưa tới đây, nơi này chỉ có hoa cỏ, không tìm ra được hương vị quen thuộc trong trí nhớ của tôi. Chỗ hành lang dài người ta phóng sinh đom đóm, giơ tay lên, bắt được hai chú đom đóm nhỏ bỏ vào trong hũ tro cốt.
Anh Mẫn, hai con đom đóm này anh tặng cho em.
Một con tên là Triệu Anh Mẫn
Một con tên là Lô Mân Vũ
Nếu em bằng lòng, chúng sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.
Mãi mãi cũng không cách xa nhau.
Trên trời tôi muốn ở cùng em, mãi mãi không xa, dù sông cạn đá mòn, dù mùa hạ hay mùa đông lạnh lẽo, luôn luôn cùng nhau vĩnh viễn không rời.
“Mân Vũ…” Bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc, cùng tiếng nói của Anh Mẫn rất giống.
Tôi kích động quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt của người kia, “Ôi! Quang Mẫn tại sao lại….”
Sau khi Anh Mẫn qua đời ít lâu, tôi tìm lại được Quang Mẫn, không, phải là Quang Mẫn tìm tôi. Anh nói “Mân Vũ chúng ta tiếp tục một lần nữa đi”. Tôi im lặng rõ ràng trong lòng rất muốn từ chối, nhưng nghĩ đến câu nói của Anh Mẫn khi em sắp rời đi, cuối cùng tôi đồng ý. Anh Mẫn đã nói, tôi cũng đã hứa thì nhất định phải làm được.
Nhưng mà, cái gọi là “bắt đầu một lần nữa” nếu như trước đây tôi không gặp Anh Mẫn có lẽ là có thể, nhưng hiện giờ tôi cũng không còn tình cảm với người tên là Quang Mẫn này nữa. Có chăng cũng chỉ còn một chút tình bạn, ngay cả bạn tốt cũng không tới. Nhưng Quang Mẫn như trước vẫn muốn ở bên tôi, không rời xa tôi, để rồi mỗi lần anh ôm tôi, tôi phải cố gắng ép buộc bản thân mình tiếp nhận cái ôm đó. Cái cảm giác không được tự nhiên, khó chịu đó làm cho tôi không mấy vui vẻ khi ở bên anh, không phải là tôi cố ý nhưng, chỉ là từ tận sâu trong trái tim mình tôi không còn tình cảm với anh nữa.
“Mân Vũ, em đã ôm hũ tro cốt đó mấy tháng rồi, lâu như vậy cũng không muốn xa hắn sao?” Quang Mẫn cầm cánh tay tôi. Sau đó ôm chặt, trên mặt vô cùng tức giận. Tôi khuyên chính mình hãy coi anh giống như Anh Mẫn, nhưng mà, cho dù gương mặt họ có giống nhau đi nữa, tôi vẫn không thể nào lừa dối bản thân mình được.
“Thật xin lỗi….em….không thể tiếp nhận anh…..” Tôi mím chặt môi, tự an ủi chính mình, ngoại trừ câu xin lỗi này, tôi cũng không thể nói điều gì khác. Chuyện tình cảm lại càng không, dù sao đi nữa trong lòng của tôi cũng chỉ có hình bóng một người.
“Chúng ta hãy quên Anh Mẫn đi, bắt đầu một lần nữa, không, phải là tiếp tục trước kia không được sao?” Trong mắt Quang Mẫn đọng lại một giọt lệ. Tôi vẫn không thể chịu được nước mắt, nhưng cho dù có mềm lòng đi chăng nữa, vẫn không thể xóa bỏ hình bóng của Anh Mẫn.
“Nhưng, hắn không phải đã chết sao?”
“Không, Anh Mẫn không chết, em ấy mãi mãi không bao giờ chết, em ấy sống rất tốt, sống rất vui vẻ ở trong lòng tôi”.
“………” Quang Mẫn thở dài, im lặng một lát sau đó đứng dậy rời đi, “Đúng rồi, nói cho em biết, Anh Mẫn là anh ruột, sinh đôi của anh”.
Tôi nhìn bóng lưng Quang Mẫn rời đi, tiếc nuối thở dài vì không hoàn thành tâm nguyện của Anh Mẫn. Bỗng dưng nhìn thấy áo khoác của Quang Mẫn, tôi không khỏi thở dài, Anh Mẫn cũng có một cái giống thế này, đúng là anh em sinh đôi có khác, không những bộ dạng giống nhau, tiếng nói giống nhau, mà hình ảnh dường như cũng giống nhau như đúc….
Tôi cúi đầu ôm hũ đựng tro cốt của Anh Mẫn đi ngủ, vẫn là giấc mộng mà tôi thường gặp phải, mà cũng chỉ có trong giấc mộng đó tôi mới có thể gặp lại Anh Mẫn.
Cảnh trong mộng, Anh Mẫn vuốt ve khuôn mặt của tôi, đôi môi lướt qua khóe mắt của tôi: “Mân Vũ, nhìn cho rõ ràng, em là Anh Mẫn….”
“Anh Mẫn…” Tôi ngờ vực nhìn em.
“Em yêu anh, anh có biết hay không?” Anh Mẫn nói nhỏ, sau đó không ngừng rơi lệ.
Cho đến tận sáng tôi mới tỉnh lại từ trong giấc mơ đó, trong khóe mắt vẫn còn lưu luyến. Theo thói quen nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay — 8:20AM.
Thời gian em đến, rồi đi, đã được 3 tháng lẻ ba ngày, em không nên rời nhân gian đi đúng giờ như vậy, không lẽ là em phải trả sinh mệnh mình để quay về thiên đường sao?
Mở hũ tro cốt của Anh Mẫn, hai con đom đóm tối qua tôi bỏ vào bây giờ đã rơi xuống bên cạnh tro cốt của em, có lẽ là đã chết…
Anh Mẫn, hai con này một con là Triệu Anh Mẫn, một con là Lô Mân Vũ, bọn chúng đã chết, có lẽ cũng hạnh phúc, bởi vì trước khi chết chúng có thể ôm nhau cùng rời đi….Nhưng mà, em yên tâm, anh sẽ không chết, bởi vì em còn sống, em sống ở trong tâm trí của anh. Anh Lô Mân Vũ, cả đời này trong lòng cũng chỉ có mình Anh Mẫn mà thôi.
“Anh” vì có em, “Mân” khắc ghi cả đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT