Mắt thấy đã vào hạ, Tưởng công tử chăm chỉ hẳn lên, nói cái gì canh ba đốt đèn canh năm gà gáy chính là lúc nam nhân đọc sách. Văn Xương buồn bực một hồi, mới hiểu được, nguyên lai sắp thi Hương, công tử đây là gấp nước đến chân mới nhảy. Lần thi hương 3 năm trước đây vốn nên tham gia, chỉ là do ngoại tổ phụ mất, Tưởng công tử ngàn dặm bôn ba- thì ra chính là lần mua Văn Xương kia- cho nên bỏ lỡ kì thi. Lần này dù thế nào cũng không thể chậm trễ nữa.-Summerbreeze-

Thoáng một cái lập thu, Tưởng công tử liền cùng vài tú tài đồng hương cùng một chỗ, chạy tới tỉnh phủ dự khảo. Văn Xương là thư đồng, tự nhiên đi theo. Lần này đi, nhờ phúc Vương công tử đồng hương, cho nên một đường đều là ngồi xe ngựa chậm rãi mà đi, nửa điểm khổ cực cũng không có, cứ như đi du ngoạn ngắm cảnh, trôi qua cũng là vừa ý.

Đối với Vương công tử, Văn Xương luôn là khắc sâu ấn tượng. Nhắc tới vẻ ngoài của Vương công tử, cũng là một tú tài hào hoa phong nhã, không quá mức kỳ lạ quí hiếm. Kỳ lạ quí hiếm ở đây lại chính là thư đồng của Vương công tử, lần gặp gỡ 3 năm trước, vừa lùn vừa đen trông y như một hạt đậu đen, lúc không cười thì chỉ thấy được cái tròng trắng mắt là bạch sắc, cười rộ lên thì chỉ có hàm răng là bạch sắc, đen một cách cổ quái. Vương công tử đặt tên cho y là Nhiễm Mặc (nhuộm mực). Ba năm này, Nhiễm Mặc từ một tiểu hạt đậu đen lớn thành một cái bánh ngô mặt đen, vừa cao lại vừa béo. Ngày trước nghe Vương công tử cùng thiếu gia chuyện phiếm, rõ ràng khoe Nhiễm Mặc hầu hạ hắn hậu hạ thật tốt, mọi chuyện chu đáo, không chỗ nào không hài lòng.

Đã không chỗ nào không hài lòng, vậy kể cả bồi ngủ sao? Tưởng tượng đến cảnh Vương công tử cùng Nhiễm Mặc đêm đêm tình cảm, Văn Xương rùng mình một cái, tự đáy lòng cảm thấy bội phục Vương công tử.

Đợi Tưởng công tử rỗi rãi, Văn Xương nhịn không được hỏi hắn, cái kia Nhiễm Mặc thật sự rất tốt sao, như thế nào cái dạng kia Vương công tử không những không khó chịu mà còn rất thỏa mãn, thường thức thật sự là ký quái. Tưởng công tử mặt trắng không còn chút máu, mặc kệ người ta tướng mạo thế nào, cái gì cũng có thể làm, Vương huynh chỉ cần làm một cái nhàn nhã công tử là tốt rồi, ở đâu giống như ngươi, hời hợt là chính, cái gì đều không làm đến, việc gì cũng khiến ta phải lo nghĩ, người ngoài không biết, còn nghĩ ngươi là chủ tử của ta a!

Văn Xương đuối lý, lại không cam tâm lầm bầm, tiếp qua một tháng ta cũng 16, cũng là người lớn rồi, công tử muốn ta làm gì, đến lúc đó ta tuyệt không từ chối. Dứt lời mặt đã đỏ tới tận mang tai,. Tưởng công tử thấy cậu sóng mắt lưu chuyển, thần thái kiều diễm, không khỏi trong nội tâm vừa động, tự dưng cảm thấy không được tự nhiên. Hai người lặng im một hồi, công tử dứt chuyện rời đi, Văn Xương đem mặt vùi sâu vào khuỷu tay, chỉ thấy tim đập như nổi trống, nghĩ tới bộ dáng mỉm cười thường ngày của công tử, lại ẩn ẩn có ý chờ mong.

Đoàn người tới tỉnh phủ, nhập trụ, chuẩn bị thi, vào trường thi, đợi cho 3 đợt thi hoàn tất, vô luận công tử thư đồng, đều như thoát khỏi một tầng bì. Đều nói mười năm khổ học một sáng bảng vàng, cái này chẳng qua là một cửa trước thi Hội, đã gian nan như vậy, khó trách những người đỗ Tiến sĩ kia lại muốn cưỡi ngựa du phố khoe khoang thiên hạ, quả thực là không dễ dàng gì.

Kế tiếp Tưởng công tử không có việc có thể làm, chậm rãi đợi ngày yết bảng. Mặc dù gia huấn nghiêm cẩn, lúc này cũng có thể phóng túng một chút, cùng tri giao uống rượu thưởng hoa.

Một ngày thiếu gia đi chỗ Vương công tử uống rượu ngắm hoa cúc, đợi đến giờ mùi Nhiễm Mặc tới nói cho Văn Xương, vài vị công tử đều uống say, hạ nhân nhất thời nâng không dậy được, muốn cậu tới đón Tưởng công tử trở về.

Văn Xương đến bữa tiệc, nâng dậy thiếu gia đang say ngã trái ngã phải, nghĩ rằng hai bên chỗ ở cách nhau không xa, có thể đi bộ trở về. Không nghĩ tới cái này Tưởng công tử sau khi say lại quả thực hoạt bát, một đường hái hoa ngắt liễu bắt được vật gì liền không buông tay, may mắn Văn Xương mấy năm nay cũng lớn hơn, ít nhiều cũng có thể chống đỡ nâng thiếu gia, dù cho như vậy cũng là hao hết khí lực mới kéo được vào phòng. -Summerbreeze- Tuy mệt mỏi tới tinh tẫn lực bì, gặp công tử say rượu vẻ mặt chân thành, chỉ có thể cười khổ thở dài, phải biết rằng cảnh tượng kỳ lạ như vậy ở nhà chính là không thấy được a!

Đem công tử an trí tại trên giường, Văn Xương hầu hạ hắn uống trà giải rượu, cũng không để ý tới công tử cao giọng kháng cự: rượu này như thế nào lại nhạt như vậy, cư nhiên là trộn lẫn với nước! Sau đó thay quần áo cho hắn, không nghĩ tới thiếu gia lảo đảo một cái, đem Văn Xương ngã lên trên giường, phác một cái giật xuống một mảnh bố mạn, đem hai người bao lại. Cậu còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe công tử nói, thì ra sắc trời đã tối như vậy, vậy nên nghỉ ngơi a. Văn Xương dở khóc dở cười, muốn đứng dậy, lại bị công tử ôm chặt lấy, giãy đến mặt cũng đỏ lên mà không thể thoát. Công tử vẫn thì thào uy hiếp, Văn Xương ngươi làm nhiễu mộng đẹp của ta, ta sẽ dùng thước đánh ngươi! Vừa rồi đỡ thiếu gia một đoạn đường, Văn Xương thật sự là mệt mỏi, đành phải đem bố mạn trên giường buông xuống, nguyên lành nghỉ ngơi.

Hỗn loạn, Văn Xương cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến sinh nhật của mình rồi. Buổi sáng ăn mì trường thọ, chào công tử, công tử ở bên tai cậu nhẹ nói, tối nay ngươi phải hầu hạ a, cũng đừng nghĩ lười biếng đó. Khí tức ấm áp ở bên tai có chút ngứa, Văn Xương cúi đầu không nói. Lại chớp mắt đã tới ban đêm, Văn Xương tắm rửa xong, trải qua do dự đấy cửa phòng công tử đi vào, vừa vào cửa đã bị ôm lấy vào trong lòng, nhìn tiếu dung của công tử, thậm chí có vài phần tà nịnh. Cậu không dám ngẩng đầu, mắt cũng gắt gao nhắm lại. Bị đưa tới bên giường, chỉ cảm thấy tay của công tử cách lớp y phục ma sát trên ngực, còn dần tìm xuống phía dưới. Văn Xương cực thẹn, muốn dung sức đẩy ra, công tử lại đột nhiên dùng sức, ôm chặt câu trong lòng, mở miệng cắn xuống.

Văn Xương thất kinh hô to lên, lại định thần xem xét, công tử vẫn như vậy say rượu ngủ say. Vừa rồi tứ chi dây dưa, nguyên lai là ở trong mơ. Bình phục nội tâm xao động, Văn Xương không nhịn được phỉ nhổ chính mình, như thế nào lại mơ tới loại truyện này, chẳng lẽ còn chờ mong bị khi dễ sao?

Công tử đã sớm buông cậu ra, lăn đến giường ngủ, Văn Xương giật giật thân thể, đột nhiên cảm thấy khác thường, đáy quần ẩm ướt trơn bóng hình như có vật gì đó. Chạy vội tới nhà xí cẩn thận xem xét, hoảng hốt một hồi, lại nhớ tới lời chuyện phiếm của gia phó trong nhà mọi ngày, cậu mới hiểu được, nguyên lai chính mình thật sự trưởng thành rồi.

Văn Xương thực sự khóc không ra nước mắt. Cho dù cậu không hiểu chuyện, cũng biết bình thường vào lúc đó, đều nên nghĩ đến nữ tử dáng người thướt tha uyển chuyển, như thế nào cậu trong lúc này, lại nghĩ tới nam tử là thiếu gia công tử. Phải a, cho dù nhóm thiếu gia có nuôi thư đồng làm vui, hình như người ta khi đó là ở phía trên nha, không có nghe tới vị nào là bị áp hay bị thượng cả! …Trong xấu hổ và giận dữ, hận không thể trảo cả bức tường thành bột mịn.

Cậu trong lúc này suy nghĩ bách chuyển, cuối cùng hạ xuống một kết luận, đó là bởi vì công tử mua cậu làm thư đồng, luôn một mực tồn tại suy nghĩ khi dễ cậu, cậu mới lúc nào cũng nhớ kỹ chuyện này, mới có thể mơ tới thiếu gia. Nghĩ tới đây, Văn Xương thoáng an tâm xuống, nhịn không được quay đầu lại hung ác liếc mắt trừng công tử. Gặp công tử không biết mơ tới chuyện gì, mặt lộ ra chút vui vẻ, đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng công tử trong mơ. Chỉ thấy trước mắt đen kịt một màn, rốt cục vô lực giãy dụa.

Lúc này Văn Xương chỉ thấy mình là một con chim ngốc đầu ngốc não, bị vây trong lưới của thợ săn, rõ ràng lười biếng không muốn giải thoát, thuận thế tiếp nhận rồi cái vận mệnh bị bắt. Thế nên, liền nhận mệnh đi, Văn Xương đối chính mình nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play