Thẩm Kiện lên xe lửa. Vưu Kim Liên ôm Thẩm Thiên Úc đứng ở nhà ga từ biệt cha mình. Hai năm sau, Thẩm Thiên Úc vẫn không biết nói chuyện nhưng lại nghe thấy một tin khiến người đứt ruột đứt gan.
Người cha mạnh mẽ đầy sức sống của hắn, trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn bỏ mình.
Vưu Kim Liên đưa Thẩm Thiên Úc cho gia đình Vưu Kim Cần, suốt đêm chạy đến Bắc Kinh cũng không thể nhìn mặt chồng lần cuối, thi thể lạnh băng trên người không có vết thương, nhưng làn da tím đến đáng sợ.
“Lúc đi trên nhà xà đột nhiên xà nhà bị gãy.” Một công nhân đứng bên cạnh nói “A Kiện rơi xuống, phun hai ngụm máu run rẩy đến thở không nổi.”
Vưu Kim Liên ngây người nhưng không hề khóc, nửa ngày mới đi đến bên cạnh Thẩm Kiện run rẩy sờ tay chồng.
Người công nhân kia cũng có chút đau buồn: “Chị gọi là Hoa Nha đúng không? Lúc A Kiện chết vẫn luôn gọi tên chị…”
Buối tối Thẩm Thiên Úc nhìn thấy thi thể của cha, từ khi hắn trọng sinh chỉ có cái chết của cha khiến hắn chấn động. Thẩm Thiên Úc mở to hai mắt, hắn đã hiểu vì sao kiếp trước Vưu Kim Liên lại đưa hắn cho người khác.
Trụ cột trong nhà gặp chuyện không may, muốn một quả phụ nuôi lớn đứa nhỏ thật sự không dễ dàng. Nhưng Thẩm Thiên Úc biết Vưu Kim Liên là một người phụ nữ cứng cỏi, một mình cô cũng có thể chăm non việc nhà gọn gàng ngăn nắp.
Vì thế Thẩm Thiên Úc có một suy đoán, hơn nữa nó còn đang trở thành sự thật.
Vưu Kim Liên bắt đầu liên lặc với người bạn tiểu học trước kia, đó là một đôi vợ chồng không có khả năng sinh sản, hai người đều là giáo viên tính tình tốt lại thích trẻ con, luôn muốn nhận nuôi một đứa con trai. Khi đó tiền công trường bồi thường cho Thẩm Kiện cũng đưa đến, Vưu Kim Liên cầm sổ tiết kiệm ôm Thẩm Thiên Úc hôn hôn, suy nghĩ mà không ngừng rơi lệ.
Vưu Kim Liên biết Thẩm Thiên Úc không biết nói, dù cô có xem con trai mình là người ưu tú nhất thế giới nhưng cô cũng phải thừa nhận, trí lực của Thẩm Thiên Úc khả năng có chút vấn đề.
Nhưng cô không biết không phải Thẩm Thiên Úc không thông minh, chẳng qua cổ họng có chuyện nên mới không nói được.
Vì thế Vưu Kim Liên nói với Thẩm Thiên Úc: “Bảo bối, mẹ xin lỗi.”
“…”
“Về sau không thể chăm sóc cho con, con ở nhà chú Hà sẽ tốt hơn. Điều kiện gia đình bọn họ rất tốt, cũng sắp lên thành phố. Mẹ biết chỉ có khi đọc sách mới làm nên sự nghiệp, bọn họ đã đồng ý cho con học đại học …” Vưu Kim Liên để đầu Thẩm Thiên Úc dựa lên cổ mình, dùng tay vỗ nhẹ lưng hắn “Cậu hai của con đời này cũng sẽ ở lại nông thôn. Trần quả phụ còn có trói buộc, sau này cô ấy phải sinh con trai cho Kim Cần. Cậu cả lại như thế, mẹ sẽ không giao con cho bọn họ.”
“…”
“Mẹ đưa hết tiền cho con.” Vưu Kim Liên hôn tai Thẩm Thiên Úc, nước mắt đều rơi lên cổ hắn “Có số tiền này, có có thể mua một cái bằng đại học, dù ngốc người khác cũng sẽ không nói gì.”
Người mẹ khôn khéo này của hắn, đã thanh lý mọi chướng ngại vật trên đường cho con trai của mình, để làm gì? Thẩm Thiên Úc sợ hãi nhìn Vưu Kim Liên, đến khi cô che mắt hắn, Thẩm Thiên Úc bắt đầu ‘A a’ kêu, hắn chỉ có thể ngẫu nhiên phát ra vài âm thanh, cổ họng giống như bị rách cực kỳ đau đớn ngăn không cho hắn nói chuyện.
Vưu Kim Liên lấy quần áo của Thẩm Thiên Úc bỏ vào trong thùng, mua len một ngày một đêm đan áo cho Thẩm Thiên Úc. Người phụ nữ nông thôn này biết con mình sẽ theo vợ chồng Hà gia đển phương bắc, mà phía bắc trong khái niệm của cô chính là ‘Rét lạnh’, cô chỉ mong mình có thể dệt cho Thẩm Thiên Úc vài cái áo lông, như vậy hắn sẽ không bị lạnh nữa.
Áo lông này ở kiếp trước cơ hồ trở thành đồ vô dụng, bởi vì vợ chồng Hà gia mua rất nhiều quần áo cho ấm, mắc tiền Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc chưa từng cãm thấy lạnh lẽo. Mà chính là cô đơn, tịch mịch, đau ốm, những thứ đó lúc nào cũng quấn quanh người hắn.
Ngày áo lông hoàn thành, Vưu Kim Liên ôm Thẩm Thiên Úc ra ngoài thôn. Sáng sớm cô đã bắt đầu mặc đồ chải chuốt, trên mặt đánh chút phấn thậm chí còn son môi.
Nhìn cô vừa cao hứng và đau buồn, sau này Thẩm Thiên Úc đoán, Vưu Kim Liên cao hứng chính là mình có thể ở cùng một thế giới với chồng, bi thương chính là đứa con phải trưởng thành dưới mái nhà người khác. Hai loại tình tình cảm mẫm thuẫn đen chéo trên gương mặt cô, khiến người khác cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Năm nay Trần Hạ Sinh đã mười tuổi, khi bảy tuổi cậu bắt đầu học lớp một tiểu học, tám tuổi học lớp hai. Nhưng vì cứ hay trốn học nên ở lại hai năm, bây giờ vẫn đang học lớp hai.
Trần quả phụ sẽ trêu ghẹo: “Con ở lại nhiều như vậy, có phải muốn cùng Hoa Nha học chúng đúng không? Mất hết thể diện.”
Trần Hạ Sinh nở nụ cười, khi đó Thẩm Thiên Úc kỳ quái nghĩ, anh họ của hắn cũng không sợ mất mặt nhìn cậu như cực kỳ nguyện ý học chung với thẩm Thiên Úc. Diện mạo của Trần Hạ Sinh cũng không khó coi như thành tích, tuy cơ thể chưa phát triển hết nhưng đã có những nét rõ ràng, sóng mũi cao thẳng làn da khỏe mạnh khiến rất nhiều học sinh lớp trên muốn làm bạn với Trần Hạ Sinh.
Nhưng Trần Hạ Sinh vẫn giống như khi con bé, tan học liền chạy về nhà, không học bài thì giúp gia đình là nông. Cậu biết chỉ khi nào làm xong, mới được dẫn em đi chơi.
Nói cách khác, việc giao lưu với học sinh lớp trên là một việc cực kỳ có mặt mũi chỉ có Trần Hạ Sinh không đồng ý, cậu chỉ thích ở cùng đứa em nhà mình, chỉ muốn chơi với hắn.
Thẩm Thiên Úc cũng bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này rất độc lập nhưng lại rất thích dính lấy Thẩm Thiên Úc.
Hôm nay Trần Hạ Sinh đang cho vịt ăn thì thấy Vưu Kim Liên ăn diện ôm Thẩm Thiên Úc đi ra ngoài. Thẩm Thiên Úc còn đang ngủ, chưa tình mềm mềm dựa lên vai Vưu Kim Liên.
“Cô ơi” Trần Hạ Sinh nhẹ giọng gọi, “Cô đi đâu thế?”
Vưu Kim Liên không nói gì, vội vàng đi về phía trước.Từ sau khi Thẩm Kiện chết, tính tình Vưu Kim Liên càng ngày càng cổ quái, có đôi khi một mình ngồi bên ngoài cười, vừa cười vừa chảy nước mắt, buổi tối lại chạy tới mộ phần của Thẩm Kiện. Người trong nhà nói Vưu Kim Liên đã điên bình thường không ai dám đến trêu chọc cô.
Chính là Trần Hạ Sinh nhịn không được lúc này chỉ mới năm giờ sáng, Thẩm Thiên Úc còn chưa tỉnh, cô tính ôm hắn đi đâu? Cậu từng nghe lén cha mẹ nói chuyện, hình như có nhắc đến Vưu Kim Liên muốn đem Hoa Nha cho người khác.
Như vậy sao được?
Trần Hạ Sinh đứng lên, do dự mà kiên định nắm tay Vưu Kim Liên lại, nói: “Cô, hôm nay con được nghỉ, muốn đem Hoa Nhi đến Thôn Tây mua kem ăn. Còn nữa … cô có muốn chăn trứng chần nước sôi không?”
Vưu Kim Liên bị đứa nhỏ kéo lại. Cô quay đầu nhìn đứa cháu họ sững sờ một lát, sau đó lắc lắc tay, để Trần Hạ Sinh ở lại phía sai.
Trần Hạ Sinh không được như ý đuổi theo, cậu lo lắng kích động nói: “Cô, cô làm gì vậy?”
Vưu Kim Liên vội vã đi ra ngoài, tiếng giày cao gót in lên mặt đất. Trần Hạ Sinh kéo tay Vưu Kim Liêng, nghiêng ngả đi ra ngoài thôn.
Trần Hạ Sinh gấp đến độ cổ đều đỏ:
“Cô! Cô trả em lại cho con!”
Vưu Kim Liên bị cậu kéo đến quần áo nhăn nhúm, cô tức đến khó thở đẩy Trần Hạ Sinh ra, rống: “Cút đi, đây là con tao, đưa cho mày làm gì?”Trần Hạ Sinh đỏ mắt: “Cô muốn bán em sao? Cô thiếu tiền hả? Con đem tiền của con cho cô, cho cô hết!!”
Trần Hạ Sinh đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ chân Thẩm Thiên Úc tay. Tuy trời đã vào thu thời tiết không lạnh lắm, thậm chí buổi trưa nhiệt độ còn lên đến 30, Thẩm Thiên Úc mặc quần áo rất ít vừa bị nằm chân liền tỉnh dậy, hắn ngẩng mặt sau đó thấy anh họ của mình đang khóc.
Thẩm Thiên Úc nắm vai Vưu Kim Liên, ngốc ngốc chuyển đầy liền thấy Vưu Kim Liên ôn nhu khom lưng xuống, ôm Trần Hạ Sinh.
Vưu Kim Liên nói:
“Cẩu Đản, cô biết con thương em, cô muốn đem Hoa Nha đi học. Con cũng biết, Hoa Nha không nói được có thể có chút vấn đề, cô chỉ dẫn em lên thành xem bệnh thôi.”
Gương mặt ngăm đen Trần Hạ Sinh vừa khóc liền có chút phiếm hồng, cậu liều mạng xoa xoa hai mắt:
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Không gạt con chứ?”
“Không.” Vưu Kim Liên kiên nhẫn trả lời, trong ánh mắt đều là ôn nhu.
Trần Hạ Sinh hút hút khí, nói: “Gạt người là tiểu cẩu.”
Từ phương hướng của Thẩm Thiên Úc nhìn qua có thể tinh tường nhìn thấy đáy mắt Vưu Kim Liên trào ra một giọt lệ, nhưng Trần Hạ Sinh không phát hiện, cậu chỉ nghe cô nói một cậu ‘Ân, gạt người là tiểu cẩu’.
Một năm đó, Trần Hạ Sinh ngây thơ, đơn thuần như thế, cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng vưu Kim Liên.
Vì thế Trần Hạ Sinh buông Thẩm Thiên Úc ra, đứng lên nhìn bọn họ đi xa dần, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Thẩm Thiên Úc như chuột túi nằm trước ngực Vưu Kim Liên, cằm đặt lên vai cô. Hắn nhìn Trần Hạ Sinh ngơ ngác đứng ở đầu thôn, đôi mắt trông mong nhìn bọn họ. Ký ức đọng lại tron Thẩm Thiên Úc vỡ tan, hình như hắn nhớ ra gì đó, trong trí nhớ quả thật có một đứa nhỏ như vậy đứng nhìn mình, luyến tiếc.
Thẩm Thiên Úc nghĩ, Vưu Kim Liên muốn đưa hắn cho cha mẹ kiếp trước đúng không?
Nghĩ như vậy, Thẩm Thiên Úc đột nhiên bắt giãy dụa, hướng về phía Trần Hạ Sinh giang rộng hai tay, làm ra tư thế muốn được ôm.
Đúng lúc này, Vưu Kim Liên nhấn gót xuống, tiếng giày cao gót dẫm vào lòng Thẩm Thiên Úc, hắn đã không thấy được Trần Hạ Sinh nữa.
Thẩm Thiên Úc cảm thấy mình mắc nợ bọn họ rất nhiều.
Hắn nhớ tới Thẩm Kiện, người thanh niên hàm hậu khiêm tốn kia, đối đãi con trai mình ôn như con gái, mỗi lần về nha sẽ mang theo rất nhiều đồ chơi, nhưng lại luyến tiếc mua cho chính mình một đôi tất mới.
Hắn nhớ tới Trần Hạ Sinh, một người anh thật sự thích hắn dù có thức ăn gì cũng sẽ đút cho hắn trước. Xách theo chiếc túi chạy trên vùng đất mênh mông, cười khanh khách mà gọi ‘Hoa Nhi, Hoa Nhi’.
Hắn nhớ rất nhiều, chính là kiếp trước một mình nằm trên giường bệnh rồi chết trong cô đơn. Thẩm Thiên Úc cảm thấy nếu như mình ở lại chỗ này, khẳng định sẽ không cô quạnh như kiếp trước.
Hắn khát vọng ấm áp, khát vọng thân tình. Thẩm Thiên Úc cảm thấy hai thứ này so với đời sống vật chất sung sướng hấp dẫn hơn nhiều.
Thẩm Thiên Úc giẫy dụa một cái, há há miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT