Bên thôn tây có một đứa bé nhũ danh gọi là Niệu Niệu bởi vì khi nó vừa sinh ra liền đái dầm; anh trai của nó thì được gọi là Lư Khiếu bởi vì khi sinh ra con lừa đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bên thôn đông có một bé gái nhũ danh là Khúc Thiện, không cần phải nói khẳng định là khi đi mẹ cô bé sinh đạp phải con giun. Mà ngay cả anh họ của Thẩm Thiên Úc cũng có nhũ danh chính là Cẩu Đản.

Đã hơn một năm, Thẩm Thiên Úc đã nghe qua vô số nhũ danh kỳ lạ. Thậm chí hắn cũng đã chấp nhận mình sẽ có một nhũ danh khó nghe. Nhưng hắn phát hiện người định không bằng trời định, dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn làm hắn ngạc nhiên đến hít một hơi khí lạnh.

‘Hoa Nha’? Đây là nhũ danh con gái nhà ai a.

Kiếp trước diện mạo của Thẩm Thiên Úc mềm mại trời sinh, trong lúc trưởng thành luôn trở thành trò cười của bạn học, Thẩm Thiên Úc đối với gương mặt tinh xảo của mình rất bất đắc dĩ, khi đó sợ nhất là thấy mình từ hình dung nữ tính hóa trong sách ngữ văn, bởi vì sẽ có người áp dụng lên người hắn. Sau khi hắn phát dục đến trung học cao gần 1m80 nên không ai coi hắn là con gái nữa, nhưng nó cũng trở thành ám ảnh trong cuộc đời nhũ danh này càng khiến hắn tự ti.

Thẩm Thiên Úc hắng giọng một cái. Hắn rất muốn nói chuyện mỗi ngày đều thử nhưng không lần nào thành công. Thẩm Thiên Úc không biết cơ thể mình có tật gì nhưng hắn không thể nói chuyện.

Không thể nói chuyện cũng không thể kháng nghị, chuyện này chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hôm ngày Thẩm Kiện trở về, có một đoàn gánh hát vào thôn. Cả nhà dậy thật sớm làm hết mọi việc để buổi tối đi xem kịch.

Cả ngày Vưu Kim Liên cũng bận bịu, buổi sáng nhét một ít tiền vào tay Trần Hạ Sinh để cậu mang Thẩm Thiên Úc ra ngoài chơi.

Trần Hạ Sinh dắt tay Thẩm Thiên Úc ra ngoài, mua một cái bánh bao và năm cục kẹo. Trần Hạ Sinh xé vỏ bánh bao lấy thịt đút cho Thẩm Thiên Úc còn mình chỉ ăn phần bên ngoài, nhét ba viên kẹo vào túi Thẩm Thiên Úc, một viên ngậm trong miệng còn một viên đút cho hắn.

Tính ra thì hết bốn viên đã là của Thẩm Thiên Úc. Cái loại kẹo hoa quả thấp kém này khiến Thẩm Thiên Úc đau đầu không thôi, hắn không thích đồ ngọt nên thừa lúc Trần Hạ Sinh không chú ý liền nhả ra.

Thẩm Thiên Úc vốn không muốn để Trần Hạ Sinh biết. Nhưng không ngờ viên kẹo kia rớt xuống đường để lại một tiếng vang. Trần Hạ Sinh theo bản năng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một viên kẹo dơ bẩn nằm trên mặt đất.

“…”

Thẩm Thiên Úc trong lòng luống cuống. Hắn biết đối với nhà mình kẹo là một vật rất khó có, chỉ khi nào đến năm mới hay có việc vui mới được ăn. Với mấy đứa nhỏ thì khỏi phải nói, không biết phải cầu xin cha mẹ bao lâu mới được ăn..

Quả nhiên, Trần Hạ Sinh dừng bước cậu trách cứ nhìn Thẩm Thiên Úc một cái, đột nhiên khom lưng xuống hôn Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc chưa từng bị cậu hôn miệng cả người cứng ngắc. Nhưng không lâu hắn phát hiện Trần Hạ Sinh không phải hôn miệng mà muống đưa việc kẹo đang ngậm truyền qua cho hắn.

Thẩm Thiên Úc càng cứng ngắc. Thân thể nho nhỏ cứ đứng ngốc ở đó khiếp sợ há to mồm, viên kẹp của cũng thuận lời nằm trong miệng Thẩm Thiên Úc, còn có cả nước bọt của Trần Hạ Sinh.

Chờ Trần Hạ Sinh rời khỏi Thẩm Thiên Úc còn khẽ nhếch miệng, trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm Trần Hạ Sinh. Trần Hạ Sinh cong lưng, nhặt viên kẹo Thẩm Thiên Úc nhả ra, dùng áo lau lau vài cái sau đó bỏ vào miệng mình.

Cậu kéo Thẩm Thiên Úc đang đứng ngây người đi:

“Đi thôi.”

Thẩm Thiên Úc rốt cục cũng khép lại miệng. Cảm thấy miệng ngọt ngào viên kẹo kia rất lớn cơ hồ lấp đầy miệng hắn, Thẩm Thiên Úc cố lắm mới ngậm hết nước bọt bị nghẹn nuốt không được, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn mình đã trọng sinh qua một lần, nếu không ăn phải viên kẹo lớn như vậy không nghẹn mới là lạ. Nhưng hắn cũng không phun mà cứ để mặc cảm giác ngọt ngấy đến ghê tởm trong miệng.

Bởi vì hắn biết loại kẹo hoa quả mình ghét bỏ đã là yêu thương lớn nhất Trần Hạ Sinh dành cho hắn.

Trần Hạ Sinh mang theo Thẩm Thiên Úc đi đến bờ sông thôn Tây, dưới lưới bắt cá bắt tôm, Trần Hạ Sinh còn nhặt không ít ốc đồng về cho vịt ăn, vịt ăn ốc đồng sẽ đẻ được nhiều trứng và ăn rất ngon.

Thẩm Thiên Úc ngồi ở bờ sông ôm đầu gối nhìn hai tay của mình. Bây giờ hắn vẫn còn nhỏ chỉ khoảng hai tuổi, cánh tay nhỏ xíu mập mạp dù ở bên ngoài phơi nắng cũng không bị đen theo Trần Hạ Sinh nói là:

“—— như là một ngó sen bị cắt.”

Thẩm Thiên Úc an tĩnh nhìn Trần Hạ Sinh bắt cá. Hắn biết nếu như mình còn không biết nói sẽ bị đưa cho vợ chồng Hà Gia, tất cả sẽ giống kiếp trước vợ chồng Hà gia trở về thành phố càng làm càng khấm khá, gia tài bạc triệu, sau đó còn thụ thai nhân tạo sinh ra hai đứa con trai.

Chẳng lẽ phải như vậy sao? Thẩm Thiên Úc nheo mắt, thở dài.

Hôm nay thu hoạch rất lớn Trần Hạ Sinh mò được một thùng ốc đồng, mấy con ốc đều bò khỏi xác muốn chạy trốn nhưng bị một con cá ba đuôi đang giãy dụa hất xuống. Trần Hạ Sinh sờ sờ mũi chân ướt cũng mang giày vào rồi kéo Thẩm Thiên Úc về nhà.

Tôm hùm nằm trong thùng quơ càng đập vào thành thùng phát ra tiếng ‘Cộc cộc’. Trần Hạ Sinh đi có chút nhanh đến một đồng ngô thì dừng lại nói với Thẩm Thiên Úc:

“Hoa nhi em ở đây chờ, anh có chút đau bụng.”

Thẩm Thiên Úc há miệng thở dốc bởi vì không thể nói chuyện hắn đành ngậm miệng. Trần Hạ Sinh để thùng bên cạnh Thẩm Thiên Úc để hắn canh thùng còn mình chui vào trong đồng ngô.

Thẩm Thiên Úc đợi rất lâu ánh mặt trời giữa trưa rất nóng, nắng chiếu đến hai mắt hắn đau đớn nhưng cũng rất thoải mái trên người chảy một tí mồ hôi, gió thổi qua rất mát mẻ.

Trần Hạ Sinh lâu rồi vẫn chưa về Thẩm Thiên Úc cũng không nghĩ vào đó tìm cậu, đồng ngô rậm rạp muốn đi vào phải lấy hết dụng khí, dáng người Thẩm thiên Úc có chút xíu đi vào sẽ bị lạc không thể ra được.

Một lát sau Trần Hạ Sinh đi ra. Tư thế của cậu có chút kỳ quái, tay phải che mông tay trái cầm một đóa hoa, không tự nhiên đi về phía Thẩm Thiên Úc.

Sau lưng Trần Hạ Sinh thoàn là lông trên lá ngô sờ một cái dính đầy cả tay. Trần Hạ Sinh tránh né không để Thẩm Thiên Úc đụng vào mình, cười hắc hắc sau đó đứa nụ hoa kia cho Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc đứng lên nhìn Trần Hạ Sinh nâng thùng lên, chờ cậu ôm xong hai người liền đi về nha. Hoa Trần Hạ Sinh đưa cho hắn chính là hoa Nguyệt Quý, còn chưa nở cánh hóa khép chặt lại..

Trần Hạ Sinh dùng quần xoa xoa tay, một lát sau lại kéo tay Thẩm Thiên Úc, hai người thân mật trở về vừa đến nhà Trần Hạ Sinh liền lấy bồn pha nước ấm. Vưu Kim Liên thầy kỳ lạ liền hỏi cậu làm sao, Trần Hạ Sinh nói:

“Quên mang giấy vệ sinh, dùng lá ngô chùi.”

“…”

Thẩm Thiên Úc nghĩ đến hình dạng bóng loáng của lá ngô, cơ hồ muốn bật cười. Nhưng hắn không rõ Trần Hạ Sinh làm cách nào hóa đóa Nguyệt Quý này xuống—— trong khi cậu dùng lá ngô chùi mông.

Trần Hạ Sinh trốn trong nhà vệ sinh tẩy rửa Thẩm Thiên Úc ngồi trên bậc thang cúi đầu nhìn đóa Nguyệt Quý kia. Hắn đưa mũi đến nụ hoa ngửi ngửi.

Nguyệt Quý có mùi thơm nhưng không quá nồng, Thẩm Thiên Úc vươn ay muốn tách cánh hoa ra để dễ ngửi hơn.

Vừa kéo một cánh hoa, một con ông mật vàng từ trong nụ hoa bay ra.

Thẩm Thiên Úc sửng sốt muốn quăng hoa đi nhưng không được, liền đứa dậy muốn lùi về sau. Thân thể hắn vẫn chưa thể linh hoạt chịu khống chế của mình, xém trượt chân xuống bậc thang, Thẩm Thiên Úc miễn cưỡng đứng thẳn trong tay còn nắm chặt đóa hoa kia, thân thể vừa ổn định liền cảm thấy có chút đau, hắn trừng mắt sau đó càng ngày lại càng đau nhưng phóng xạ lan ra khắp nơi.

Đúng lúc này, Trần Hạ Sinh từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn đứa em nhỏ đứng đó sờ sờ hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Thiên Úc giơ tay lên để Trần Hạ Sinh nhìn vết thương của mình. Trần Hạ Sinh kéo áo lên liền thấy một trên làn da trắng nõn một chỗ bị sưng đỏ lên.

Trần Hạ Sinh trừng mắt, hỏi:

“Đây là —— kim ong vò vẽ?”

Thẩm Thiên Úc đầu tiên là lắc lắc đầu sau đó thì gật gật đầu, nghĩ thầm cũng không khác cho lắm. Ong mật cũng không dễ chích người, không biết loài nào có tính công kích như vậy. Lực nhẫn nại của Thẩm thiên Úc chỉ dừng ở hai tuổi, đau đến nước mắt chảy trên mặt nhưng cố nén không phát ra âm thanh.

Trần Hạ Sinh chạy đến phòng bếp lấy dấm thoa lên xung quanh. Vừa bị ong chích đụng vào liền đau, Thẩm Thiên Úc thả tay xuống chạy đến chỗ của Vưu Kim Liên.

Vưu Kim Liên đang phơi phần áo vừa thấy Thẩm Thiên Úc liền cười cười, nhưng nhìn khi nhìn thấy cánh tay bị sưng kia liền hét lên một tiếng, ôm Thẩm Thiên Úc chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Úc cảm thấy nửa người không thể cử động, có thể do hắn mẫn cảm nên phản ứng rất kịch liệt, trong chốc lát liền sưng như một quả trứng gà.

Vưu Kim Liên hấp tấp mặc mặc quần áo mang giày, ôm Thẩm Thiên Úc ra ngoài còn không quên la Trần Hạ Sinh:

“Cẩu Đản mày cái đồ tiểu tạp chủng, kêu mày trông chừng em kết quả như thế nào?”

Người trong thôn chính là như vậy. Bạn trông em tốt không ai khen ngợi nhưng khi xảy ra chuyện sẽ có người trách cứ bạn.

Trần Hạ Sinh bị mắng đến run run, kinh hoảng mà nhìn Vưu Kim Liên.

Trước khi đi còn ngắt Trần Hạ Sinh một cái mắng:

“Về sau tao còn cho mày ẵm em ra ngoài chơi thì tao cùng họ với mày luôn!”

Thẩm Thiên Úc cảm thấy Vưu Kim Liên mắng không đạo lý. Ai biết đóa hoa kia sẽ có ong chứ? Chuyện này đâu thể trách Trần Hạ Sinh. Hơn nữa hiện tại đang đến vụ mùa mọi người ai cũng bận, không cho Trần Hạ Sinh chăm sóc Thẩm Thiên Úc thì ai chăm sóc hắn đây?

Thẩm Thiên Úc liền đem nó trở thành một loại uy hiếp, nhưng không biết loại này uy hiếp này có ích lợi gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play