Thẩm Thiên Úc không cảm thấy mất mặt, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, có nơi nào đó ẩn ẩn đau đớn. Khi đó hắn chỉ đang nghĩ, bản thân lúc trước cự tuyệt Trần Hạ Sinh là vì cái gì đâu? Là muốn khiến anh giống như bây giờ trốn tránh mình, hay là muốn cho anh hiểu rõ tính hướng của bản thân là hoàn toàn khác với người bình thường, muốn anh ấy trốn trong bóng tối?

Đều không phải. Cái Thẩm Thiên Úc muốn là cùng Trần Hạ Sinh trở lại cái loại quan hệ anh em đơn thuần, muốn cái loại mà có thể vào ban đêm rét lạnh cầm tay nhau cho nhau ấm áp, muốn hai người khi gặp mặt vẫn sẽ như bình thường mà không phải né tránh nhau. Bây giờ ngẫm lại, quan hệ giữa hắn cùng Trần Hạ Sinh vốn dĩ thân mật hơn so với anh em bình thường, thổ lộ hay không thổ lộ có cái gì khác biệt?

Rất nhanh đã đến ký túc xá của Trần Hạ Sinh, Thẩm Thiên Úc đột nhiên thò tay cầm tay anh, ngăn anh tiếp tục đi về phía trước. Trong nháy mắt đó Thẩm Thiên Úc có chút lắp bắp, lúc mở miệng đầu óc trống rỗng, nhưng khi hắn thật sự nói chuyện, toàn bộ đều thuận lợi nói ra một lượt. Hắn cảm thấy bản thân hình như đã sớm làm tốt chuẩn bị như vậy, chỉ thiếu một bước vào cửa này, mà Trần Hạ Sinh đối với phần tình yêu hèn mọn chân thành này, chính là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà (= một giọt nước làm tràn ly).

“Anh,” Thẩm Thiên Úc nhẹ hắng giọng, nói, “Em năm nay mười lăm tuổi…… Anh có thể hay không chờ em? Chờ em trưởng thành, lại bàn về chuyện hai ta nhỉ.”

Trần Hạ Sinh mở to hai mắt nhìn hắn, gật gật đầu, nói: “Anh chính là hồ đồ, luôn cảm thấy em trưởng thành hơn so với anh, có vấn đề khó gì đều theo thói quen hỏi em, làm em phải đối diện những lo lắng ghê tởm này của anh nhi. Yên tâm, anh về sau không kể với em nữa, không bao giờ làm khó dễ em.”

“Không phải,” Thẩm Thiên Úc phủ nhận nói, “Ý của em là, chờ đến khi em mười tám tuổi, hai chúng ta sẽ ở cùng nhau đi.”

Giọng Thẩm Thiên Úc hơi lớn, vừa nói xong liền có chút xấu hổ, vội vàng nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe được. May mắn ngày đông lớn bên ngoài vô cùng lạnh, cũng không ai nguyện ý vào đoạn thời gian này đi ra ngoài dạo, trên ngã tư đường thực vắng, không có người chú ý hai người bọn họ.

Trần Hạ Sinh cả người đều cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Thẩm Thiên Úc, mặt ‘tạch’ một cái hồng đến tận cổ, lắp ba lắp bắp nói không ra lời. Thẩm Thiên Úc cũng có chút ngượng ngùng, hắn vừa rồi đầu óc nóng lên liền nói ra, có chút xúc động. Nhưng thiếu niên độ tuổi này vốn dễ xúc động. Hắn giữ chặt tay Trần Hạ Sinh đi vào ký túc xá của anh, đi đến cửa ký túc xá người nọ vẫn đang ngượng ngùng, Thẩm Thiên Úc chỉ có thể thò tay đến miệng túi quần anh, nói: “Đứa ngốc, mở cửa a.”

“Ừ.” Trần Hạ Sinh đáp lời, cũng không giơ tay lấy, chỉ im lặng chờ Thẩm Thiên Úc lấy ra chìa khóa, để anh mở cửa. Xâu chìa khóa ở túi quần sau mông Trần Hạ Sinh, tay Thẩm Thiên Úc chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, liền khiến anh có một loại khoái cảm run rẩy.

Đi vào phòng, hai người đều không có nói chuyện, không hẹn mà cùng đứng ở trước cửa, mặt đối mặt nhìn đối phương.Trần Hạ Sinh nói trước, giọng anh khàn khàn, mang theo vui sướng cùng tuyệt vọng mà chính bản thân anh cũng không biết: “Hoa nhi, em là đang thương hại anh sao? Anh không cần, em đừng đồng tình anh. Nếu em là gạt anh, như vậy em đừng nói cho anh biết, chờ một chút, ngày mai lại nói……”

Trần Hạ Sinh khẩn trương liền thích sờ tóc, mượn động tác này che khuất mặt mình. Phản ứng của Thẩm Thiên Úc là giữ chặt lấy cổ tay anh, đem anh đè lên cánh cửa, chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạ Sinh. Trần Hạ Sinh ngẩn người nhìn hắn, trong nháy mắt tim cũng ngừng đập, sau đó đột nhiên bắt đầu nảy lên, ngực vô cùng nhức nhối, trước mắt đều thấy sao vàng chấp chới. Thẩm Thiên Úc ngừng thở, hắn phát hiện chính mình lại cao lên, bây giờ đã có thể nhìn thẳng Trần Hạ Sinh, có thể đã gần một mét tám. Hắn dừng một chút, lại gần hơn, rất không cần thiết bĩu môi, khẽ khàng mổ* một cái lên môi Trần Hạ Sinh. (*nguyên văn tác giả dùng nha – 啄. Ta thấy nó cũng dễ thương nên để vậy XD)

Theo các loại ý nghĩa mà nói đây là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Thiên Úc, kiếp trước hắn quanh năm nằm trên giường bệnh, trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục, kiếp này cũng chưa gặp qua người mình thích, không tính đến mới trước đây bị Trần Hạ Sinh trộm hôn, đây chính là nụ hôn lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có ý) đầu tiên.

Hô hấp hai người đều trở nên dồn dập, Trần Hạ Sinh càng là kích động khó nhịn, rất muốn giữ chặt Thẩm Thiên Úc dùng lực tiếp tục hôn, lại sợ dọa hắn chạy, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, thực hiện thỉnh cầu không âm thanh.

Thẩm Thiên Úc dừng một chút, hồi tưởng nụ hôn môi vừa rồi kia, tự thấy rất không thể chịu đựng, lại nhanh chóng sán tới. Hắn há mồm cắn bờ môi Trần Hạ Sinh, cái loại xúc cảm mềm mại này khiến đầu óc Thẩm Thiên Úc nóng lên, xuất phát từ bản năng vươn ra đầu lưỡi, nhẹ liếm hôn răng nanh đang đóng chặt của Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh sắp điên rồi, tay nắm chặt áo khoác đối phương, móng tay cũng vì dùng lực mà trắng bệch. Anh run đến mức như sắp chết, hô hấp dồn dập, hơi thở nóng hầm hập đều phun lên mặt Thẩm Thiên Úc, ngoài ý muốn gợi lên càng nhiều tình dục. Thẩm Thiên Úc hô hấp cũng dồn dập, nửa thân dưới bắt đầu đỉnh Trần Hạ Sinh, trước sau kích thích, chỉ chốc lát sau liền cứng rắn. Từ lúc bắt đầu thời kỳ trưởng thành, Thẩm Thiên Úc cũng sẽ cương, nhưng bởi vì thiếu đối tượng để nghĩ về, hắn vẫn luôn mạnh mẽ áp chế bản năng chính mình, không có dùng tay làm qua, càng nhiều là mộng xuân. Thẩm Thiên Úc gắt gao cầm cổ tay Trần Hạ Sinh, ép anh vào trên ván cửa, hai người ghé sát vào cùng một chỗ, sau một lát Trần Hạ Sinh phát ra tiếng rên rỉ vừa thống khổ lại vừa vui thích, nguyên do là Thẩm Thiên Úc nâng lên đầu gối, ấn ấn nơi cũng đang cứng rắn của anh.

“……Xin lỗi xin lỗi.” Thẩm Thiên Úc rời đi môi, vội vàng nói, “Làm đau đi? Thực xin lỗi, em quá kích động.”

“Không đau.” Hai người hôn rất mãnh liệt, Trần Hạ Sinh cảm giác môi của mình đều sưng lên, nói chuyện cũng quái quái, chỉ có thể cúi đầu, tựa vào trên vai Thẩm Thiên Úc, nói, “Dễ chịu, em lại giúp anh sờ sờ.”

Sau đó còn nói: “Anh cũng sờ của em.”

Thẩm Thiên Úc nhìn nhìn bên ngoài, có chút chần chờ, lại vẫn là thua tính dục sung mãn của thiếu niên. Hắn tháo lỏng dây thắt lưng của Trần Hạ Sinh, ngón tay cách lớp quần lót vuốt ve hạ thể cực nóng của Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh nín thở, ngừng một chút, sau đó hô hấp lại trở nên gấp gáp, mắt anh ngang tầm đôi mắt đang rũ xuống của Thẩm Thiên Úc, nhìn hàng lông mi dày trước mắt, còn có loại cảm giác hết sức không chân thật. Nguyện vọng lớn nhất của cả đời anh chính là có thể đem người này ôm vào trong lòng, khiến người này thuộc về mình. Kinh hỉ đột nhiên xuất hiện khiến Trần Hạ Sinh không biết làm sao.

“Anh cũng giúp em.” Trần Hạ Sinh ngập ngừng vươn tay hướng hạ thể Thẩm Thiên Úc sờ soạng, tay run giống như đang sàng thóc. Thẩm Thiên Úc nhìn ra hắn khẩn trương, cũng liền ngầm đồng ý.

Hai người sờ soạng trong chốc lát, Trần Hạ Sinh đề nghị dùng miệng làm cho Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc từ chối, hắn biết cách làm này, cũng không muốn để Trần Hạ Sinh làm như vậy giúp hắn, bởi vì hắn cảm giác hành vi này có chút sỉ nhục người. Nhưng Trần Hạ Sinh không cảm thấy như vậy. Anh cam nguyện làm như vậy vì Thẩm Thiên Úc, bởi vì anh cảm giác Hoa nhi là sạch sẽ, cái gì cũng sạch sẽ, như thế nào sẽ lại ngại hắn bẩn đâu?

Cuối cùng Trần Hạ Sinh quỳ gối trước mặt Thẩm Thiên Úc, dùng miệng ngậm lấy hạ thể hắn. Hai người phát tiết một lần ở cửa, lại dây dưa đến trên giường, hôn rồi hôn lại cứng lên. Nhưng lúc này Thẩm Thiên Úc không tính toán giải quyết, hắn có chuyện muốn nói với Trần Hạ Sinh.

“Anh, chuyện này trăm ngàn lần đừng cho mẹ em biết, được không?”

Điều Thẩm Thiên Úc lo lắng nhất là chuyện này bị Vưu Kim Liên biết. Lúc ấy không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Trần Hạ Sinh cũng bởi vì chuyện này. Hai người bọn họ là đồng tính, trên danh nghĩa còn là anh em, nếu như bị Vưu Kim Liên biết, còn không tức chết cô? Thẩm Thiên Úc đau lòng mẹ mình, bây giờ tuy rằng đáp ứng cùng một chỗ với Trần Hạ Sinh, cũng không dám để mẹ biết.

“Đương nhiên.” Trần Hạ Sinh hôn hôn ngón tay Thẩm Thiên Úc, đem tay hắn để vào trong lòng bàn tay của mình, nói, “Anh biết nặng nhẹ. Về sau — cho dù về sau em muốn kết hôn, anh cũng có thể hiểu.”

Trần Hạ Sinh đối Thẩm Thiên Úc thật sự là hèn mọn đến cực điểm, cái gì cũng có thể thấu hiểu, theo ý của anh, chỉ cần người này cuối cùng có thể thuộc về mình, anh cái gì cũng có thể thỏa hiệp. Khi đó Trần Hạ Sinh nghĩ rằng bản thân có thể chịu đựng, đương nhiên ngày sau thì nói không chắc được. Hắn hận bản thân thừa lúc có chỗ trống mà chen vào — vào lúc Thẩm Thiên Úc vẫn là vị thành niên thú nhận với hắn một cách ép buộc, lại lợi dụng sự đồng tình của hắn làm hắn đáp ứng cùng một chỗ với mình. Lại không biết, về mặt tâm lý, tuổi của Thẩm Thiên Úc gấp gần hai lần bản thân anh. Thẩm Thiên Úc lắc đầu, vốn định nói hắn sẽ không kết hôn, nhưng lại cảm thấy loại chuyện này nói ra cũng vô dụng, vẫn là phải xem hành động thực tế, nên không nói gì.

Lại nằm trong chốc lát, Trần Hạ Sinh đứng dậy đi nấu cơm cho Thẩm Thiên Úc ăn. Sau cơm chiều hai người nói chuyện một lát, thứ bảy Thẩm Thiên Úc có thể ở lại chỗ của Trần Hạ Sinh, không cần về ký túc xá, vì thế liền đến giờ đi ngủ. Trần Hạ Sinh lấy nước ấm cho Thẩm Thiên Úc rửa chân, để hắn ngồi ở trên giường. Cuối cùng không để ý phản kháng của Thẩm Thiên Úc, giống như mới trước đây, tự mình giúp hắn tháo giày dép, rửa chân cho hắn.

Thẩm Thiên Úc im lặng một chút, đánh vỡ yên tĩnh trong phòng. “Anh, anh biết không? Em đối với anh không phải đồng tình.” Thẩm Thiên Úc thở dài, nói: “Em có thể là thật sự thích anh. Chỉ là trước kia không phát hiện.”

Trần Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Úc, một bộ dáng vui mừng nhưng không biết làm sao. “Anh xem.” Thẩm Thiên Úc nói, “Anh đối với em tốt như vậy, em đã không thể không có anh.”

Bởi vì hai người đã xác lập quan hệ, cho dù mỗi ngày không dính cùng một chỗ Trần Hạ Sinh cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Khi nghỉ hè Thẩm Thiên Úc đến nhà Từ Tử Đào cho nó học bù, bởi vì trẻ con cũng thích chơi, cũng chỉ bù được mười lăm ngày. Trẻ con giống như một con mèo hoang, bản chất không xấu, chính là đối với người lạ rất không thân thiện, quen rồi sẽ chủ động lại gần người, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Nháy mắt đã đến năm hai. Thẩm Thiên Úc cảm thấy, trí nhớ đạt đến cực hạn trong hai kiếp của mình, tuyệt đối là vào năm hai kia. Nếu nói nhà trường vào năm nhất trung học quản thúc học sinh như là trông giữ phạm nhân, cứ như vậy cho đến năm hai sẽ hơi nới lỏng một chút, để học sinh tự mình học tập. Loại phương thức giáo dục này chính là khảo nghiệm đối với học sinh. Người có ý chí sẽ càng ngày càng giỏi, người không có sẽ càng ngày càng tệ. Loại người có ý chí mạnh như Thẩm Thiên Úc sẽ đem bản thân buộc đến đường cùng, so với lúc học năm nhất sẽ mệt hơn nhiều. Nhưng hiệu quả cũng là gấp đôi.

Khi học năm nhất thành tích của hắn đại khái là trong mười người đứng đầu của trường, đến năm hai, hắn giữ vững vị trí đứng nhất, thành tích bỏ xa người đứng thứ hai. Giáo viên trong trường đều yên tâm đối với hắn, thật dứt khoát buông tay ra. Thẩm Thiên Úc học tập cũng tìm được bí quyết, không cần học chết học sống, chỉ là mỗi ngày liều mạng đề cao hiệu suất, càng ngày sẽ càng thoải mái.

Học kỳ hai của năm hai là gần đến thi đại học. Lúc này bắt đầu có giáo viên hỏi học sinh nguyện vọng ghi danh, nhưng không ai hỏi Thẩm Thiên Úc, bởi vì thành tích của hắn đã đạt tới tình cảnh dọa người, nếu năm ba thành tích vẫn không giảm sút, cơ bản chính là hắn lựa chọn trường học, không phải trường học chọn hắn. Học kỳ một năm ba, thời tiết càng ngày càng lạnh, vào một ngày buốt giá, phòng giáo vụ của trường thông báo Thẩm Thiên Úc tham gia một đợt phỏng vấn. Thẩm Thiên Úc có một loại dự cảm, nhưng không xác định, cũng không biết phải chuẩn bị cái gì, ngẫu nhiên xem vài cuốn sách hướng dẫn chuẩn bị.

Qua hai ngày, vào lúc còn đang lên lớp, Thẩm Thiên Úc đột nhiên bị kêu đi ra ngoài. Hắn buông bút trong tay, cùng trưởng phòng giáo vụ đi đến một phòng học. Đi vào, bên trong đó có bốn giáo viên, đang mỉm cười nhìn Thẩm Thiên Úc, ý bảo hắn không cần khẩn trương, tùy tiện ngồi. Sau khi kết thúc phỏng vấn lần này, Thẩm Thiên Úc liền tránh được cuộc thi khó khăn nhất của đời người — thi đại học, hắn được gửi đến một trường đại học có uy tín, này cho thấy hắn chỉ cần đạt tới số điểm chuẩn vào lúc thi đại học là có thể tiến vào trường đại học này, trên cơ bản là nhắm mắt lại cũng có thể hoàn thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play