" Ồ, Vân Phù à?" Vân Hạo Thiên quay lưng nhìn đứa cháu dâu tương lai đang thắc mắc
" Vâng ạ!" Để xác minh tính chân thực của thái độ của con hàng kia lúc nãy, Nhan Thiên Lam quyết định hỏi
Ông lão hai tay chắp sau lưng, thở dài một tiếng, giọng hơi trầm xuống kể cho cô nghe về Vân Phù
" Tử Hy và con bé là bạn thân, tuy lần nào gặp mặt cũng chọc ghẹo nhau. Ta đoán là, thằng bé nghĩ con bé thể chất yếu kém, nếu chẳng may mất máu thì khó tìm được máu cung cấp. Mặc dù tiểu Phù là một kiếm sĩ tuyệt kĩ, bất quá, con bé thỉnh thoảng sẽ lên cơn thiếu máu chóng mặt. Hơn nữa Huyết Nguyệt song kiếm cũng là ta cầm"
Thiên Lam hơi cúi đầu xuống, không biết phải nói gì. Cô đối với Vân Phù mà nói cũng khá thương tâm
Thì ra hắn là biểu cảm thật
" Hiện tại cô ấy ở đâu ạ?"
" Lam gia!" Ông nhìn về phía cửa " Lâu rồi không nhòm đến, không biết hiện tại con bé như thế nào?"
" Cô gái tên Mạc Y Y đó thật quá đáng" Nhan Thiên Lam bất bình " Vân Phù đâu có làm gì cô ta, hơn nữa còn chẳng có quan hệ huyết thống!"
" Chậc!" Vân Thiên Hạo tặc lưỡi " Cuộc sống của phụ nữ và trẻ em ở Mạc gia giống như trong hậu cung ba ngàn của hoàng đế, ngày ngày phải tranh sủng và đặt bẫy lẫn nhau. Mạc Y Y mặc dù là con vợ cả, nhưng ban đầu cũng không được sủng ái nhiều, cũng khá mờ nhạt. Chẳng qua vẫn dựa vào mẹ mình để uy hiếp những đứa trẻ khác. Mà Vân Phù lúc đó là một đứa trẻ sinh ra trong thời kì cần tranh sủng để sống nhất do một cái dự án làm ăn bê tha của Mạc Thư, hơn nữa lại mang ngoại hình xinh xắm trắng trẻo như vậy đương nhiên với Mạc Y Y cùng nhiều đứa trẻ khác, kể cả các vị phu nhân mong muốn con mình được nâng địa vị cũng phải cố gắng diệt trừ rồi, mặc dù không có mẹ chống lưng
Còn về việc con bé không phải là người Mạc gia thì ban đầu cũng chưa biết ngay được
Bởi vì Vân Phù thường lấy lòng Mạc Thư nên Mạc Y Y cùng chị cả Mạc Ninh mới cướp lợi được yêu thích, sự sủng ái của những đứa trẻ đó nhận được hoàn toàn là nhờ con bé cả thôi!"
" Thật quá đáng!" Nhan Thiên Lam bất bình, nói thêm một chút rồi xin phép rời đi
Cô gái này cũng có quá khứ quá đen tối rồi!
" Vân Phù à?" Một giọng nữ mang âm điệu cợt nhả vang lên, kèm theo tiếng thở dài
" Tiểu Giai à?" Vân Thiên Hạo nghe thấy âm thanh liền biết là ai, quay đầu lại
Cô gái đang dựa vào tường, một chân đứng hơi xiên còn một chân chống lên tường, vì trong bóng tối nên chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng cũng đủ biết là một đại tỉ
" Lâu rồi không gặp tiểu sư muội!" Vân Giai tiếp tục
" Con nghĩ ta đã gặp con bé chưa? Nếu muốn gặp thì tự đi mà tìm đi!" Ông lão nhướn vai
" Nhưng mà con đang có một vụ chưa giải quyết xong!" Cô thở dài " Nếu con trốn đi thì đại sư huynh cũng sẽ lần ra được, đến lúc đó con sẽ chết không toàn mạng!"
Đại sư huynh Vân Liệp là một người đáng sợ, nếu như để bị bắt trốn việc thì anh ta cũng sẽ không nể tình thân, hơn nữa lại đặc biệt nghiêm khắc với sư muội
Con bé ở tại Vân Thiên bang kể ra cũng có nhiều người quan tâm, chẳng qua cuộc sống huấn luyện gian nan vẫn như địa ngục
" Ngươi yên tâm, lão già này vẫn sẽ để giành một phần đất xây mộ cho ngươi!" Vân Thiên Hạo hiếm có dịp nói đùa cười to
" Ông à, con..." Vân Giai đang định nói gì đó liền bị cướp lời, giọng nói không có một tia nhiệt độ vang lên khiến cô rợn sống lưng
" Vân Giai! Đã hoàn thành công việc?" Vân Liệp hơi nheo mắt lại, khuôn mặt cùng giọng điệu đều mang thuốc súng
Cô giật mình
Tên mặt xác sống này sao lại cũng có mặt ở Pháp thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT