Biển

Đẹp quá đi!

-----------

" Mọi người! Cứ ăn chơi thỏa thích đi! Tiền nong miễn lo" Lớp trưởng Tử Lạp tự tin trỏ ngón tay cái vào người, cố thể hiện dáng vẻ đáng tin cậy

Ai cũng biết Tử Lạp không phải người cố ra vẻ hào phóng nên đều cực kì sảng khoái tham gia cuộc vui

" Lâu lâu mới có một buổi du lịch với tập thể thế này, thật cám ơn em!!" Cô giáo Du Lan cảm động

" Có gì đâu, cô đừng khách sáo mà!"

Tử lạp là một chàng trai đáng tin cậy, nhưng rất hay ngại ngùng

" Được rồi được rồi các em, bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, dù sao cũng đã đi một chặng đường dài rồi mà!" Cô giáo cực kì phấn khích " Thế nhưng em nào có nhu cầu đi mua sắm thì cứ báo cáo nhé, tiền nong miễn lo mà" Du Lan nháy mắt với Tử Lạp một cái

----------

Khách sạn

Lam Diệp Phù cô gắng mò mẫm căn phòng của mình

Cô bị mù đường bẩm sinh

Dù đã ở Việt Nam hơn 5 năm, nhưng cô mới chỉ đi quanh quẩn vài nơi trong khu vực sinh sống, là người rất dễ bị lạc đường

Lần này, cô được ở chung phòng với Phi Yến và Nhược Vy

Cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ là cô đã bày tỏ quan điểm với lớp trưởng, và được sự đồng ý cực kì thuận lợi

506???

Móa, hình như phòng của cô là 24? Như vậy là cô đi lộn tầng rồi sao?

À, được rồi, quả nhiên là vậy!

Lam Diệp Phù khóe miệng dật dật nhìn cái biển 'tầng 30' đỏ chót, vậy là cô đã vô thức lên đến tầng cao nhất

Nhưng nó thực sự rất giống như mê cung vậy!!!

---

" Nửa tiếng 13 phút, Chúc mừng cậu tiểu Phù. Sau 'chỉ' chừng nấy thời gian, cậu đã lết tấm thân hơn 30 kí của cậu lên đến đây!

Ừ vâng, cậu biết đấy, phòng của chúng ta ở lầu 2!" Tống Nhược Vy cực kì khinh bi nhìn Lam Diệp Phù đang cực nhọc thở dốc

" Chị, em không biết chị mù đường trầm trọng đến như vậy!" Cô bé Diệp Phi Yến an ủi" Nhưng không sao! Chúng ta vẫn kịp giờ đi mua sắm mà!"

" Hả? Chúng ta cần đi mua sắm sao?" Cô thốt lên

" Đương nhiên, và cậu đang lãng phí thời gian của chúng ta đấy! Không biết sao? Địa điểm này là trung tâm mua sắm lớn nhất cả nước đấy!" Tống Nhược Vy ném cho cô một bộ đồ " Tốt nhất là cậu nên nhanh lên một chút!"

------------

" Go...Gomen'nasai(xin lỗi)" Một người khách Nhật vô ý đụng phải Lam Diệp Phù

" Daijōbu Daijōbu!( Không sao đâu!)" Cô cực kì thoải mái đỡ vị khách dậy

May mắn quá đi, cô gặp được người Nhật nè, là đồ thật đó!

Trong tất cả các quốc gia, cô thích nhất là Trung Quốc và Nhật Bản, đó là những đất nước vô cùng quen thuộc

À, dĩ nhiên, cô cũng rất thích đặt chân đến đất nước khác

Lam Diệp Phù biết tất cả 5 thứ tiếng

Đầu tiên là tiếng Canada, tất nhiên, bởi vì cô đã sống ở đó tận 10 năm

Mà khi ở đó cũng như khi về nước, cô có thêm vốn tiếng Anh nữa

Tiếng Việt là một điều thiết yếu phải học khi cô đang sống ở đây, và cô đã phải mất hai năm để học và làm quen với nó. Thực sự rất khó để phát âm chuẩn theo tiếng Việt mà!

Tiếng Trung và tiếng Nhật chỉ là do cô xem phim và nghe nhạc thôi, ý là cô chỉ biết nó về mặt nghe và nói

À, còn về khoản viết và đọc hai thứ tiếng này, cô chịu!!!

Nhưng mà, tiếng Anh mới là ngôn ngữ quốc tế, nên Lam Diệp Phù nghĩ rằng, cô trước mắt thông thạo tiếng Anh là tốt rồi

"Kireina(Đẹp quá)!!!" Vị khách Nhất thốt lên

" Nani( Cái gì)?"

" Anata wa kireina des~(Cô rất đẹp)!" Vị khách trả lời

(Au: Cũng không định thêm đoạn này vào. Mình thì cũng biết tiếng Nhật và Tiếng Trung, nhưng mà mấy cái dấu không biết đánh nên nhiều khi cứ phải tra google dịch hoài, từ nào có dấu để copy lại==. Người này là thông gia tương lai của nữ chính)

" A...Arigatō gozaimashita! (Cảm ơn)" Cô ngượng nghịu trả lời " Watashi no Jena des~ ( Tên tôi là Jena). Anata mo? (Còn cô?)"

" Kinasa! Hajimemashite( Kinasa. Rất vui được làm quen với cô!)"

" Tiểu Phù, cậu có nhanh lên không!" Tống Nhược Vy hối thúc

" Đến đây!" Cô vui vẻ. Hôm nay, cô có thêm một người bạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play