Hình như trong mỗi câu chuyện đều sẽ xuất hiện những cảnh được ghép mang hiệu ứng đặc biệt. Có người thích đảo ngược những thước phim đã quay xong, đặt mọi thứ trở về trạng thái trước khi bắt đầu. Như thế sẽ có nhiều cảnh sắp xảy ra nhưng lại bị đảo ngược. Ví dụ như một bông hoa đang nở rộ trong chốc lát từng cánh hoa sẽ được khép lại; những hạt mưa đang đổ xuống mặt đất cũng sẽ đảo ngược trở lại bầu trời; đứa bé bị ngã dưới nền đá từ từ khôi phục lại tư thế đang đứng ban đầu; hay từng chấm từng chấm ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà đang đổ xuống trên nền đất bỗng dần dần bị tách ra khỏi bức màn ánh sáng đã đan xong, cảnh tượng màn đêm đen tối từ từ được thu nhỏ lại.

Giống với những cảnh quay mang hiệu ứng đặc biệt này thì câu chuyện được kể tiếp sau đây sẽ được bắt đầu xoay ngược thời gian trở về thời thơ ấu của hai nhân vật chính là Dịch Bách Đồng và Đới Mạc Ly. Một cậu bé say mê truyện tranh thiếu niên, còn cô bé thích những chiếc kẹo mút hương dâu màu hồng phấn. Cậu bé thích đến căn gác nhỏ chật hẹp, còn cô bé thường mang theo hai chiếc bánh nhân đậu xanh để cho cậu một cái. Ánh mắt cậu bé toát ra thứ ánh sáng của sự bất khuất và ngạo nghễ, còn trong mắt cô lúc nào cũng ẩn hiện màu sắc sáng rực, mềm mại pha chút dựa dẫm, ánh mắt này luôn nổi bật rõ ràng, dù là nhìn bố hay nhìn cậu bé trên gác lửng.

Họ còn chẳng nhớ tại sao lại trở nên thân thiết như thế, nhưng trên thực tế điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, bởi họ đã quá thân rồi.

Nếu nhất định phải nói thời điểm mà hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, thì có lẽ chính là lần đó. Nhà Dịch Bách Đồng hết muối ăn, vừa lúc bố cô đang vội xào món rau, không còn cách nào khác, Dịch Thư đành trơ mặt ra, thẹn thùng gõ cửa nhà hàng xóm ‐ Đới Tô Nghiên. Cô con gái cũng lon ton theo sau bố, cô Đới Tô Nghiên xinh đẹp ra mở cửa, sau khi biết được nguyên nhân cuộc viếng thăm đường đột này, người phụ nữ ấy vội vã vào trong lấy muối cho bố cô. Bố cô khách sáo liên hồi nói: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự làm phiền cô quá rồi”, người phụ nữ ấy cũng khách sáo đáp lại: “Không có chi, hàng xóm thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, bà con xa không bằng láng giềng gần mà!”.

Cũng từ lần đó, hai nhà thường hay qua lại với nhau nhiều hơn. Chẳng hạn như nhà người phụ nữ ấy mà bị hỏng ống nước thì người đàn ông ‐ tức là bố cô sẽ có nghĩa vụ sửa chữa ống nước đó. Hay là khi người phụ nữ chợt nhận ra người đàn ông sẽ phát bệnh rối loạn ám ảnh cưỡn chế nghiêm trọng khi rửa cá thì cô sẽ rất hào phóng ôm cả phần việc đó.

Đại loại là có những sự qua lại nho nhỏ như thế.

Đương nhiên, nguyên nhân khiến hai đứa trẻ của hai nhà thân nhau lại chính là chú chó đang được nuôi ở nhà cậu bé. Lúc mới dọn đến nơi này, Dịch Bách Đồng thường nghe thấy tiếng chó con sủa ở nhà bên cạnh. Khi ấy cô bé vừa ngạc nhiên vừa tò mò khi thấy chú chó của nhà cậu bé hàng xóm, và lần đó trở thành lần nói chuyện trực tiếp thứ ba giữa Đới Mạc Ly và Dịch Bách Đồng.

Lần đầu tiên là ở trên gác lửng. Lần thứ hai là khi cậu cùng mẹ sang nhà cô chào hỏi. Lần này là lần thứ ba.

“Nó tên là gì vậy?” Dịch Bách Đồng mở miệng trước. “… Đoàn Đoàn.” Đới Mạc Ly đáp lại bằng một giọng điệu cứng ngắc.

“Đoàn Đoàn à…” Dịch Bách Đồng ngồi xổm, chẳng hề lo sẽ bị nó cắn, cô còn đưa tay ra vuốt vuốt bộ lông trên người chú chó con. Rồi lại hỏi, “Chó cái à?”.

“Chó đực.”

“Ờ, tớ còn tưởng nó là chó cái chứ. Nhưng đúng là nó tròn y như quả bóng vậy. Vì thế tên nó mới là Đoàn Đoàn đúng không?”

Một đoạn đối thoại mang đậm phong cách của bọn trẻ. Thỉnh thoảng, bố mẹ hai nhà còn ăn cơm cùng nhau.

Khi ngồi vào bàn ăn, Đới Tô Nghiên luôn thể hiện dáng vẻ của một người mẹ ân cần, âu yếm xoa đầu Dịch Bách Đồng, khóe môi tinh tế cũng cong lên nở nụ cười tuyệt đẹp: “Bách Đồng xinh như thế, nếu là con gái cô thì tốt biết mấy!”.

Đổi lại, ông bố cũng đùa vui: “Vậy thì để Bách Đồng gọi em bằng mẹ nuôi là được rồi, dù sao cũng đều giống nhau cả mà”.

“Ha ha, Bách Đồng phải gật đầu đồng ý mới được chứ!”

Đối với hai cô cậu mới sáu tuổi mà nói, đoạn đối thoại giữa hai người lớn thật chẳng hấp dẫn tẹo nào. Do vậy hai đứa nhỏ ăn vội vàng rồi nhanh chóng rời khỏi bàn, sau đó cậu bé chạy ngay về phòng chơi điện tử. Còn cô bé tuy không thích chơi những trò chơi điện tử sôi động lắm, nhất là Play Station, bởi ngón tay cô không linh hoạt được bằng cậu. Nhưng, vì được cậu bé mời chơi nên thật khó lòng từ chối, vì thế cô đành cố gắng tiếp tục cập nhật kỷ lục số lần bất bại cho đối phương.

Dịch Bách Đồng vừa chơi điện tử, vừa quay sang nói với cậu bé bên cạnh: “À… Sau này, cậu không được tỏ vẻ ‘anh trai’ nữa đấy”.

Không có thời gian quay đầu lại, Đới Mạc Ly vẫn dán mắt về phía màn hình tivi với bộ dạng hồi hộp nhấn tới nhấn lui những nút điều khiển trên tay cầm, nhăn mặt trả lời rất tự nhiên: “Không được, là mẹ tớ bảo phải chăm sóc cậu như em gái”.

“… Nhưng sinh nhật của tớ sớm hơn cậu những năm ngày mà!” Dịch Bách Đồng đáp lại với giọng điệu không hài lòng tựa như trách móc.

“Nhưng tớ là con trai.” Lời đáp cộc lốc, cậu bé lại chau mày suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm một câu, “Ai bảo cậu là con gái!”.

Con gái thì sao chứ. Cách nói này thực khiến người ta không phục chút nào.

“Như thế không được. Tớ lớn hơn cậu, nên để tớ chăm sóc cậu mới đúng.”

“… Đừng nói những thứ này nữa. Tớ còn phải chơi điện tử, nói chuyện với cậu sẽ khiến tớ mất tập trung, hiểu không?”

“Ờ…” Cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng trước giọng điệu và dáng vẻ lạnh lùng của đối phương, Dịch Bách Đồng cảm thấy không cam lòng, tiếp tục nắm chặt tay cầm điều khiển. Nhưng cô vẫn đưa mắt nhìn khuôn mặt ưa nhìn và sáng sủa của cậu bé bên cạnh, tò mò hỏi:

“Được rồi… Vậy hỏi câu cuối cùng nhé. Từ trước tới nay tớ luôn muốn hỏi cậu điều này, tại sao cậu lại theo họ mẹ? Bố cậu đâu?”

Dường như cảm thấy không cần tiếp tục đề tài này nữa, Đới Mạc Ly nhăn mặt tỏ vẻ không thoải mái, nhưng vẫn trả lời chóng vánh:

“… Chết lâu rồi.”

Dịch Bách Đồng gật gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Trong căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng bấm “tít tít” trên nút điều khiển, tít tít tít tít, tựa như có từng đoàn từng đoàn côn trùng nối đuôi nhau đi qua đi lại trong trái tim cô bé. Màn đêm bao trùm bên ngoài khung cửa sổ kia, nút công tắc trên thân ve sầu ở bên ngoài kia có vẻ cũng đã bị hỏng mất rồi, khiến tiếng kêu râm ran như bị xé thành muôn mảnh.

Mùa hè dài đằng đẵng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play