Mưa đã bắt đầu ngớt, dưới cầu đá, bè gỗ vẫn yên lặng ẩn mình trong khoảng tối, cũng che đi khuôn mặt của Thích Thiếu Thương.
Thiết Thủ từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại liền không tiếp tục gây ra hỗn loạn cùng không hề nhúc nhích. Truy Mệnh xem qua mạch của hắn, xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng.
Thích Thiếu Thương vừa rồi lén nhìn ra thấy Hoàng Kim Lân dẫn theo một đám người áo tơi (cái loại áo rơm rơm che mưa thời xưa á), hắc phục hướng theo phía hai người Cố Tích Triều biến mất vội vã đuổi theo. Trong lòng không khỏi lo lắng, cái gì khiến cho Hoàng Kim Lân biết rõ phương hướng, chẳng lẽ….? Hắn biết rõ không được nghĩ, nghĩ nhiều sẽ loạn, Cố Tích Triều cùng hắn phân ra hai đường, cũng đã quyết định việc mà hai bên phải làm. Hiện tại cho dù đầy bụng nghi ngờ, hắn cũng không thể bỏ lại việc của mình mà đuổi theo tương trợ, chỉ có thể tin vào mưu kế cùng lòng dạ người kia tuyệt đối không dễ dàng bị bắt.
Nhưng nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh. Từng một lần bị truy đuổi, chính mình cũng không ít lần trải qua tình cảnh được người che dấu, bảo vệ, phân đường chạy trốn. Bình sinh không bao giờ vui mừng khi bản thân mình lại làm liên lụy đến huynh đệ, bằng hữu, vì mình mà hy sinh. Từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày người che dấu mình lại là Cố Tích Triều. Cố Tích Triều đã từng phản bội hắn, giết hắn, nói hận hắn, đối hắn cười lạnh nói bất quá là trên cùng một chiếc thuyền, những người khác không quan hệ đến y.
Quả là một việc trêu người, nhưng cũng lại là một việc khiến tâm can không khỏi rung động.
Làm cho hắn bất giác lại nghĩ đến một đêm uống rượu múa kiếm năm nào, nhớ đến người kia một lần duy nhất lộ ra ánh mắt trong suốt chân thật, nhớ đến cừu hận giữa bọn họ, nhớ đến cái giá lạnh của Tương Tử Yến, lại càng nhớ rõ trong bóng đêm y từng hỏi hắn: “Ngươi có còn xem ta là bằng hữu?”
Đâu là thực? Đâu là giả? Khó quên? Khắc sâu vào ký ức?
Tâm của hắn từ trước đến giờ luôn nằm trong tay Cố Tích Triều, ý có thể trong vòng hai ba ngày làm cho hắn xem y như tri kỷ, thổ lộ tình cảm, bộc bạch tâm tính, lại có thể một đao chặt đứt tình ý, làm cho hắn hận thấu xương, khắc cốt ghi tâm, rồi lại có thể nói vài ba câu, vài giờ ảm đạm làm cho hắn khó quên cùng do dự (nói tóm lại là bị mĩ nhân quay như dế, uổng cho một đời anh hùng).
Cố Tích Triều là người khiến cho hắn loạn tâm. Mỗi lần nghĩ đến y tâm lại ẩn ẩn đau nhức.
Đang lâm vào trầm tư, liền nghe Truy Mệnh bên tai nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thích đại ca, hết mưa rồi.”
Thích Thiếu Thương lúc này mới cắt đứt dòng suy nghĩ, nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên mây đên trên trời đã tán đi, mưa đã ngừng, nước sông cũng nhờ đó mà yên ả trở lại, không còn chảy siết như lúc nãy, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Chỉ cần chờ thuyền đến nữa thôi.”
Đứng đợi trong khoảng nửa khắc, quả nhiên xa xa liền thấy một con thuyền thân đen chầm chậm tiến đến, thân thuyền không lớn, chỉ có khả năng chứa khoảng năm sáu người. Lúc này người chèo thuyền đang đứng ở đầu mũi chống sào, đầu đội đấu lạp che mưa gió, thân khoác một chiếc áo tơi, ống quần được xắn lên quá gối để lộ ra nươc da màu nâu đen.
Nghe được tiếng gọi của Thích Thiếu Thương, gã không nhanh không chậm chống sào tiến đến, cách khoảng ba bàn tay thì dừng lại: “Muốn lên thuyền? Đi đến đâu?”
Vẻ mặt Thích Thiếu Thương vô cùng tự nhiên nói: “Chúng ta muốn ra khỏi thành.”
Lúc này người chèo thuyền không khỏi trộm đưa mắt đánh giá ba người bọn họ, một người giống như đang hôn mê, một người lại tựa hồ bị thương khá nặng, với tình huống này e rằng không phải là loại người bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT