Lương Tỳ dùng tay không bị thương dắt Cầu Cầu, trợ lý anh dắt Elise, ở công viên nhỏ bên cạnh chung cư đi tới đi lui.

Mùa hè cho dù là chập tối cũng rất nóng, hiện tại trong công viên hầu như không có người, thỉnh thoảng có một hai nhân viên bảo vệ đi kiểm tra, bởi vì tuổi tác hơi lớn, nên không biết Lương Tỳ.

Lương Tỳ rất chua xót, cũng không phải bởi vì anh không nổi tiếng, mà là vì mới là ngày đầu tiên Bách Đồ đi, anh đã thấy sinh hoạt thật u ám, 20 mấy ngày sau này thật sự là không có cách nào nghĩ tới, quả thực quá thảm thương.

Trợ lý cũng rất khổ sở, ngày hôm qua lúc rời bệnh viện với Lương Tỳ, Lương Tỳ dặn đi dặn lại hắn nhất định phải tới sớm, hại hắn còn tưởng có chuyện gì quan trọng, kết quả lại là đến dắt chó đi dạo, chẳng những dắt buổi sáng mà tối cũng dắt, nghĩ hắn đường đường là nam nhi bảy thuớc, sống còn không bằng một con chó, thực sự quá thảm.

Hai người yên lặng đi, ai cũng không nói chuyện, vẻ mặt cứ như thấu rõ bộ mặt nhân thế, thật là mệt tâm.

Cầu Cầu trước sau như một ngốc bạch, cũng không cảm thấy cái gì, thè lưỡi thật cao hứng, Elise lại cảm giác được trợ lý dắt nó rất không chú tâm, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc hắn một cái, biểu lộ không quá vui vẻ.

Hai chú cún ở quảng trường nhỏ công viên chơi đùa, Lương Tỳ và trợ lý mỗi người ngồi liền kề nhau trên mặt ghế đá, thầm nghĩ xót cho thân mình.

Không đầy một lát, Cầu Cầu vểnh mông thả ‘bánh’ [1].

[1] search từ hán thì ra 1 loại bánh có màu giống y chang shit =)))

Lương Tỳ chỉ huy trợ lý: “Tiểu Triệu, đi dọn dẹp đi, tay anh bất tiện.”

Trợ lý sống đến 20 mấy năm, chưa từng nuôi chó, càng không nghĩ tới có một ngày phải làm chuyện này, khổ sở cảm thấy giá trị của mình đã tụt dốc không đáy, ngồi xổm cầm xẻng hốt đống ‘bánh’ trước mặt vào túi nilon, lại không biết nên ra tay như thế nào, suýt nữa khóc lên.

Lương Tỳ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bách Đồ, báo cáo Cầu Cầu hôm nay đã thả ‘bánh’ rồi, chứng tỏ dạ dày rất khỏe, em yên tâm đi.

Tin nhắn gửi đi thành công, anh nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn hồi lâu, hôm nay anh đã nhắn cho Bách Đồ 34 tin, Bách Đồ đều không trả lời, buổi sáng lúc máy bay đáp xuống có gọi qua, gọi mấy lần mới thông máy, nhưng Bách Đồ bắt máy còn chưa nghe anh nói xong đã cúp máy, đúng là phụ tình anh mà, Lương Tỳ có chút mất mác, nhưng Bách Đồ càng đối với anh như vậy, anh càng cảm thấy tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Anh lại mở trang web giải trí ra, search “Bách Đồ”, đứng đầu là nội dung mới nhất buổi trưa, Bách Đồ giữa vòng vây fans đón máy bay. Anh thấy chưa đủ, lại lên weibo search keyword “Bách Đồ”, lúc này ngược lại có tiến triển mới, đầy ảnh chụp Bách Đồ tại sân bay.

Bách Đồ hôm nay mặc một thân thường phục màu sáng, áo khoác mỏng màu vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi màu xanh nhạt, quần màu rượu Champagne, chân mang đôi bata trắng, bản thân cậu vốn đã trắng, mặc như vậy thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi thật ít nhất phải ba bốn tuổi, tuổi trẻ tươi mát, lại đang mỉm cười, nhìn vô cùng đẹp trai.

Lương Tỳ đem màn hình khóa và hình nền đổi thành ảnh ở sân bay hôm nay, càng nhìn càng thích, hận không thể liếm liếm điện thoại.

Anh lại xem thêm, ngón tay lướt lướt, thấy một bức ảnh có góc độ chụp không giống các bức khác, bối cảnh là Bách Đồ mới đi ra từ cửa sân bay, hơi nghiêng đầu, đang nói chuyện với người bên cạnh, tuy fans lúc up ảnh đã làm mờ xung quanh, nhưng Lương Tỳ vẫn nhận ra người bên cạnh Bách Đồ chính là người đại diện của cậu.

Bởi vì vậy, khóe môi cong lên của Bách Đồ thoáng cái làm thay đổi tâm trạng của anh.

Lương Tỳ như nghẹn ở cổ họng, trong lòng nhịn không được bốc mùi chua.

Trợ lý cuối cùng cũng xử lý xong ‘bánh’ của Cầu Cầu, vẻ mặt khóc tang vừa ngồi xuống thì thấy Lương Tỳ dùng sức chọt chọt vào điện thoại, miệng còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nghi cho vương bát đản nhà ngươi, ông đây ngược lại ở nhà hốt phân chó…”

Trợ lý trợn trắng mắt mấy giây, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Hốt phân rõ ràng là tôi ah.”

Lương Tỳ xóa tất cả dòng chữ vừa đánh ở khung bình luận, trầm mặt tắt màn hình điện thoại, quay đầu lại lườm trợ lý, nói: “Tháng này tăng lương cho cậu.”

Trợ lý lập tức nhận được an ủi thật lớn, bề ngoài còn phải giả bộ như không quan tâm việc này lắm: “Lương ca, cũng chỉ là hốt phân thôi, đừng khách khí như vậy.”

Vừa dứt lời, Elise chạy đến bên chân hắn, cũng vểnh mông lên ‘bẹt bẹt’ một tràng ‘bánh’ mới nóng hổi, lúc ị còn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia phảng phất như đang nói “Lão nương là cố ý đó ah~”.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tăng lương cũng không an ủi được tâm hồn bị tổn thương của hắn.

Xế chiều ở HongKong ngày hôm đó, Bách Đồ và đoàn phim《 Mật Chiến 》gặp mặt lần đầu tiên.

《 Mật Chiến 》là bộ phim điển hình phong cách phim HongKong, hai nam chính, phần diễn tương đương nhau, ngoại trừ Bách Đồ, còn có một vị nam chính là diễn viên tại đất nhà HongKong, Hứa Gia Huy, hắn so với Bách Đồ lớn hơn mấy tuổi, năm trước vừa nhận được giải Kim Hoa Ảnh đế của điện ảnh Hoa ngữ, cũng là giải thưởng Kim Hoa mà 5 năm trước Bách Đồ đạt được.

Hai Ảnh đế Kim Hoa cùng tham gia một bộ phim, hai vị nữ chính tuy phần diễn không được nhiều lắm nhưng cũng là người rất có nhân khí, thực lực cũng nhận được lời khen từ giới bình luận phim, đạo diễn Lâm Nghiệp lại là đạo diễn ưu tú đại biểu của HongKong, bộ phim này mời toàn dàn diễn viên ưu tú nhất hiện tại của giới Hoa ngữ, nên phim tuy chưa bắt đầu quay đã có được sự quan tâm nồng nhiệt từ giới truyền thông.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chu Niệm Sâm và giới truyền thông cho rằng Bách Đồ có thể dựa vào tác phẩm này một lần nữa leo lên ngai vàng Ảnh đế.

Bách Đồ cùng hợp tác với Hứa Gia Huy, đạo diễn Lâm Nghiệp còn có hai nữ diễn viên lúc trước từng gặp qua, đã không xa lạ gì, cũng cũng không phải người mới, bầu không khí gặp mặt vừa hòa hợp lại chuyên nghiệp, buổi tối đoàn phim liên hoan, ít nhiều cũng uống một chút, tửu lượng Bách Đồ kém, lúc trở về phòng ngay cả tắm rửa cũng lười động mà nằm ngủ vật ra.

Sáng ngày hôm sau buổi khởi động máy cũng diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ là truyền thông HongKong quá mức nhiệt tình, thời gian kết thúc so với dự định trễ hơn nửa tiếng, tới gần giữa trưa phóng viên mới bắt đầu lục tục rời khỏi.

Trời không tốt, vào lúc này nổi cơn mưa to.

Phóng viên chưa nào kịp rời khỏi đành phải tạm thời ở lại hiện trường, chủ đầu tư phim liền dứt khoát bảo khách sạn nấu cơm trưa chiêu đãi giới truyền thông, để tạo mối quan hệ tốt với giới truyền thông bên này, huống hồ một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Nếu là vì lấy lòng truyền thông, các diễn viên đương nhiên cũng khó tránh khỏi phải lộ diện.

Phạm Tiểu Vũ giúp Bách Đồ rót Champagne, bắt đầu làm dáng đứng yên.

May mà buổi sáng khởi động máy những gì cần hỏi đã hỏi hết, nhóm phóng viên bọn họ cũng là người, cũng biết mệt mỏi cũng biết đói, nên không có ai tới phiền cậu.

Ngược lại là người đại diện an phận cả ngày hôm qua, hôm nay lại bắt đầu dở chứng.

Bên trong sảnh tiệc, Phạm Tiểu Vũ chạy tới nói cho Bách Đồ biết có thể đi rồi, Chu Niệm Sâm đang ở trong phòng chờ cậu.

Chủ đầu tư bao nguyên một tầng khác sạn này, diễn viên và staff đều ở cùng một chỗ, diễn viên chính bọn họ thì mỗi người một phòng. Chu Niệm Sâm sẽ không ở lại suốt thời gian cậu quay phim, hắn chỉ ở lại HongKong hai ba ngày là sẽ trở về, cùng đoàn trợ lý đi cùng Bách Đồ lần này ở một tầng khác.

Nhưng hắn nói “Ở trong phòng chờ”, là chờ ở phòng Bách Đồ.

Người đại diện đối với nghệ sĩ mà nói, vừa giống như bảo mẫu vừa giống như quản gia, có nghĩa vụ chăm sóc, lại có quyền lợi quản lý.

Mật mã căn hộ Bách Đồ sống một mình, Chu Niệm Sâm biết, thẻ quét mở cửa khách sạn, trong tay Chu Niệm Sâm cũng có một tấm.

Vừa rời khỏi sảnh tiệc, Bách Đồ nói với Phạm Tiểu Vũ: “Đưa di động cho tôi.”

Phạm Tiểu Vũ vẻ mặt lúng túng khó xử, từ nãy đến giờ cô đã có chuyện muốn nói, bộ dạng muốn nói lại không dám.

Bách Đồ nghĩ lại liền biết xảy ra chuyện gì, không vui hỏi: “Ở chỗ Chu Niệm Sâm?”

Phạm Tiểu Vũ giải thích rối rít: “Không phải tôi đưa cho anh ta, buổi sáng có rất nhiều tin nhắn đến, cứ liên tục rung trong túi, tôi định lấy ra cài chế độ yên lặng, ai ngờ anh ta vươn tay lấy đi.”

“Là cướp đi.” Bách Đồ mặt lạnh sửa lại cách nói cho cô, lại hỏi, “Anh ta có xem tin nhắn không?”

Phạm Tiểu Vũ chỉ thiên thề: “Không có, tôi không có nói pass cho anh ta biết!” Cô biết pass đấy, thỉnh thoảng Bách Đồ bận việc không thể bắt điện thoại cô sẽ nhận giùm, tác dụng của trợ lý là những chuyện vụn vặt nhưng lại không thể thiếu.

Sắc mặt Bách Đồ thoáng tốt hơn một chút, Phạm Tiểu Vũ sợ hãi nói: “Thế nhưng lúc anh ta cầm đi, lúc sau vẫn có tin nhắn tới, điện thoại có trạng thái xem trước tin nhắn…”

Bách Đồ lại nhíu mày, thực sự tức giận.

Ngày hôm qua trước khi đi, ngoại trừ quảng cáo từ 10086, điện thoại cậu vốn có rất ít tin nhắn cá nhân gửi tới, nhưng ngày hôm qua sau khi xuống máy bay khởi động máy, điện thoại rung rung tin nhắn tới liên tục như động cơ motor, tất cả đều là Lương Tỳ gửi tới, cậu còn chưa kịp xem Lương Tỳ đã gọi tới, Bách Đồ vừa bắt máy anh đã ở bên kia ủy khuất hỏi sao bây giờ mới khởi động máy, anh kiểm tra rõ ràng chuyến bay đã đáp từ lâu, sau đó liến thoắng liên hồi nói một giây không có Bách Đồ ở bên cạnh giống như đã trôi qua một năm, Bách Đồ nghe được một nửa đã bị hối ra cửa, trực tiếp cúp máy.

Sân bay tràn ngập fans tới đón, nam thần cao lãnh hiếm khi mỉm cười chụp ảnh.

Ngay sau đó, chính là cậu và những người trong đoàn phim gặp mặt, rồi liên hoan, ngày đầu tiên đến HongKong gần như không có một phút được nghỉ ngơi.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm nay tỉnh lại, thời gian cách lúc khởi động máy rất gần, cậu mới có thời gian rảnh đem mười mấy đầu tin nhắn hôm qua Lương Tỳ gửi tới nhìn một lần từ đầu tới cuối.

Lương Tỳ hầu như đem tất cả hoạt động trong một ngày báo cáo khôngsót một chi tiết nào cho Bách Đồ, nào là khi nào rời giường, dắt con đi dạo gặp chuyện gì, ngón tay có hơi ngứa chắc sắp lành rồi, không có ăn sáng nên cơm trưa ăn hết hai chén, dì người làm làm món cà chua nầm bò ăn ngon lắm, ngủ trưa mơ thấy Bách Đồ bất quá nội dung không thể kể, tỉnh lại đánh golf trong nhà hai lần, phát hiện ngón út tay trái chưa thể cong lại, vểnh lên giống như tiểu nương pháo Lan Hoa Chỉ, thấy hình Bách Đồ ở sân bay đẹp trai đến mức muốn liếm màn hình, Cầu Cầu hôm nay đã ị được rồi…

Bách Đồ để ý tới tin nhắn gần nhất được gởi tới, không chệch lắm đã qua hai tiếng, Lương Tỳ mới gửi tới một tấm hình, bối cảnh là dấu cấm hút thuốc trên tường bệnh viện, Lương Tỳ nhìn về phía màn hình giả khóc, còn dùng art vẽ hai chuỗi nước mắt trên mặt, sau đó gửi một tin nhắn thoại: “Bách Đồ, kim đâm đau như vậy mà anh cũng có thể nhịn được, cảm giác mình rất ngoan nha, chắc chắn không có ai nghe lời em hơn anh đâu, em phải thích anh nhiều nhiều một chút nha.”

Bách Đồ cảm thấy dở khóc dở cười, lần ngón tay bị đứt cũng không có nghe Lương Tỳ la đau, bây giờ ngược lại từng giây từng phút la đau quá.

Tâm tình của cậu tốt một cách thần kỳ, muốn trả lời cái gì đó, viết mấy câu lại cảm thấy không tốt lắm nên xóa đi, cậu rất muốn truyền đạt cảm nhận chân thật giờ phút này cho Lương Tỳ, nhưng cậu rõ ràng không quen trao đổi bằng văn tự, tin trả lời cứng nhắc đến mức cậu còn thấy không thõa mãn, huống chi là Lương Tỳ nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.

Gõ gõ xóa xóa cả buổi cuối cùng đến lúc khởi động máy, cậu vẫn chưa trả lời, cậu nghĩ, đợi buổi khởi động máy kết thúc sẽ gọi điện trực tiếp cho Lương Tỳ luôn.

Tuy nội dung tin nhắn Lương Tỳ gửi tới cho cậu toàn là lảm nhảm thiếu dinh dưỡng, nhưng Bách Đồ một chút cũng không muốn cho người khác xem, đó là bí mật của cậu, với cậu mà nói, thậm chí có chút quý báu đến kỳ lạ.

Thực tế lại bị Chu Niệm Sâm xem trộm, nếu như là Phạm Tiểu Vũ xen, cậu tuyệt đối sẽ không mất hứng như hiện tại như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play